Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Chương 47: Cái tát


"Tô Kiều Kiều..."

Tô Mạt cong môi lạnh lùng: "'Em không có bất kì quan hệ gì với cô ta ngoại trừ cùng một nửa huyết thống."

Cô muốn để Tô Kiều Kiều yên, nhưng một số người không muốn cô trở thành người tốt, vậy thì đừng trách cô.

Lục Thần không mong câu trả lời này, anh sửng sốt một chút, lúng túng xin lỗi: "Anh xin lỗi, Mạt Mạt, anh..."

"Không sao", Tô Mạt hờ hững nói: "Em muốn đưa cô ta đến đây."

Lục Thần gật đầu, hoàn toàn quên mất rằng lệnh cấm phụ nữ vào công ty mà anh đã ban ra "Ai dám để phụ nữ vào thì tự cuốn gói đi". Đối mặt với Tô Mạt, mọi nguyên tắc của anh đều biến mất...

Khi Tô Kiều Kiều nhận được tin nhắn Wechat, trái tim cô ta căng phồng, lập tức trở nên bối rối. Cô ta cho rằng mình đã làm chuyện này rất kín đáo, nhưng không ngờ Tô Mạt lại phát hiện ra sớm như vậy.

Wechat chỉ có ba chữ.

"Đến Mộ Hi."

Tô Kiều Kiều cảm thấy chói mắt, khó chịu, ghen tị và phẫn uất. Ai mà không biết rằng công ty Mộ Hi không cho phép cho phụ nữ vào, Tô Mạt đã là ngoại lệ rồi, bây giờ Tô Mạt còn có thể tùy tiện gọi những người phụ nữ khác đền? Cái này chứng minh điều gì? Khoe khoang?

Cô ta nghiến răng, nhìn chằm chằm ba chữ này, chỉ do dự vài giây cô ta đứng dậy thay một bộ quần áo đẹp nhất, mang trang sức đắc tiền nhất.

Tô Kiều Kiều sẽ đến, Tô Mạt chắc chắn điều này. Cho dù cô ta có làm ra chuyện sai trái gì, cô ta nhất định sẽ đến.

Giống như mọi lần trước, cô ta luôn muốn nhìn Tô Mạt với tư thế đẹp đẽ nhất.

Trịnh Kỳ đã nhận được chỉ thị của Lục Thần từ lâu, yêu cầu anh ta đợi một người tên là "Tô Kiều Kiều" ở cửa. Đưa cô ta đến phòng khách ở tầng một gần nơi ra vào sảnh chính nhất, để ý cô ta không để cô ta đi bất kỳ đâu, đế không làm ô nhiễm những nơi khác.

Về vấn đề này, Trịnh Kỳ sinh ra nghi ngờ, có vi rút trong người phụ nữ đó...

Khi nhìn thấy Tô Kiều Kiều, Trịnh Kỳ càng chắc chắn hơn về phỏng đoán này. Mùi nước hoa nồng nặc khiến người ta buồn nôn, trang điểm đậm, quần áo ngắn cũn cỡn, giày cao gót lóng lánh, tư thế bước đi vô cùng ẻo lã. Cô ta rõ ràng đang khoác trên người một thương hiệu nổi tiếng, nhưng mặc trên người của cô ta thì....

Chỉ có một cách để mô tả loại người này "Bại não"...

Trịnh Kỳ giữ khoảng cách gần hai mét với Tô Kiều Kiều, dẫn cô ta đến phòng tiếp tân bên trái rồi nhanh chóng chạy đi. Thấy Trịnh Kỳ có vẻ khác lạ với bước đi vội vã, có người tò mò hỏi chuyện gì đã xảy ra.



Trịnh Kỳ đỡ kính của mình: "Tôi đi hít một chút không khí trong lành."

Tô Kiều Kiều đang ngồi trong phòng tiếp khách, lông mày nhăn lại bất mãn, nếp gấp giữa hai lông mày đột nhiên bị kết phấn nền lại một chỗ, xuất hiện những sọc trắng, trông rất buồn cười.

"Một miếng nước cũng không có", Tô Kiều Kiều tức giận nói, đặt túi xách xuống bàn: "Đây là thái độ gì."

"Thái độ đúng của một con người", Tô Mạt đẩy cửa đi vào, giọng nói bén nhọn: "Cô xứng sao?"

Giọng cô cao lên, lạnh lùng và giễu cợt.

Tô Kiều Kiều vẻ mặt dữ tợn nói: "Tô Mạt, cô...".

Đang định chửi bới, cô ta nhìn thấy một người khác đi phía sau Tô Mạt, tư thế rõ ràng thẳng thắn, lông mày lạnh lùng, khí chất kiêu ngạo. Tô Kiều Kiều đột nhiên trầm xuống, lồng ngực phập phòng dữ dội vì tức giận, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ của một tiểu thư khuê cát.

Thật tiếc là ở đây không có gương, nếu không Tô Kiều Kiều sẽ biết cô ta bây giờ thật nực cười.

"Thần...", Tô Kiều Kiều nở nụ cười, ánh mắt lại lóe lên, mang theo vẻ tham lam: "Em..."

"Tôi không biết cô", Lục Thần thậm chí không thèm nhìn cô ta, vẻ mặt chán ghét, càng thêm khinh bỉ: "Hãy gọi tôi

là Lục đổng."

Khuôn mặt Tô Kiều Kiều trở nên xấu xí ngay lập tức, vì trang điểm quá dày, cô ta trông như đang đeo mặt nạ.

"Tô Kiều Kiều", Tô Mạt đi tới gần vài bước, nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn cùng cô lãng phí thời gian, đưa đồ cho

tôi."

Giọng nói không lớn nhưng sự lạnh lùng trong lời nói như một sợi dây sắt mỏng đâm vào tim, buốt nhói.

"Là cái gì?"

Tô Kiều Kiều bất giác lùi lại một bước, ngạo nghễ cười nói: "Tôi không biết cô đang nói cái gì."

Cô ta ôm ngực khiêu khích, nâng cằm, khinh thường nhìn Tô Mạt.



"Tôi nói lại lần nữa", vẻ mặt Tô Mạt đột nhiên dịu đi một chút, như bình tĩnh lại nói: "Trả lại đồ cho tôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."

Tức giận đến bình tĩnh, Tô Mạt chỉ mất một giây đã khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Tô Kiều Kiều cũng có linh cảm không tốt, lòng dạ rợn tóc gáy, giày cao gót dưới chân đứng không vững, cô ta cố gắng bình tĩnh.

Cô ta liếc nhìn Lục Thần đang đứng bên cạnh Tô Mạt, nghiến răng nghiến lợi, cơn tức giận dâng lên đầu cô ta khiến cô ta hét lên: "Tôi không biết cô đang nói cái gì."

Tô Mạt đột nhiên bậc cười.

Cô nhếch môi nói, giọng nói đầy dịu dàng: "Tôi đã nói, tôi sẽ không quay lại tìm cô, cô đừng có gây sự với tôi... sao cô không nghe lọt tai vậy?"

Với giọng nói nhẹ nhàng và lưu luyến, nhưng khiến Tô Kiều Kiều lạnh sống lưng, lời nói hôm đó như hiện lên trong đầu. Cô ta muốn trốn thoát khỏi đây, nhưng đã quá muộn.

Một cái tát rơi xuống vang dội sau đó đã bị tiếng thét thấu tim bao phủ.

"Á"

Tiếng hét tiếp tục vang lên, thảm thiết và khản đặc. Tô Kiều Kiều ngã trên mặt đất, nước mắt và nước mũi làm nhòa đi lớp trang điểm.

Cô ta kêu lên: "Tô Mạt, đồ khốn! Tao sẽ không đưa cho mày. Bổ tao sẽ không tha cho mày! Tao muốn mày chết!"

Lục Thần kéo Tô Mạt bịt tai cô lại khi Tô Kiều Kiều hét lên, nhưng những lời chửi rủa sắc bén của Tô Kiều Kiều vẫn lọt vào tai cô.

Tô Mạt lau tay như có cái gì bẩn thỉu dính vào, sau đó cầm lấy tay Lục Thần đặt xuống, hờ hững: "Tôi đợi ngày đó, nhưng trước hết để ba cô trả lại đồ cho tôi."

Cho dù đồ của cô có bị làm hỏng, cô cũng lấy lại, những người khác đừng hòng động đến.

Tô Kiều Kiều liền chửi bới: "Đồ khốn! Độc ác nham hiểm, sao mày không chết đi. Mày..."

Bởi vì Tô Mạt nói cô sẽ tự giải quyết, nên Lục Thần chỉ đứng bên cạnh im lặng từ nảy đến giờ, nhưng lúc này không thể chịu đựng được nữa, anh hét lên dữ dội: "Vứt cô ta ra ngoài cho tôi!"

Hai vệ sĩ được lệnh canh cửa vội vã bước vào, một trong số họ nắm lấy cánh tay Tô Kiều Kiều lôi ra ngoài. Tô Kiều Kiều bị bịch miệng, cô ta không thể nói gì ngoài khóc nức nở.

"Mạt Mạt", Lục Thần âu yếm nhìn Tô Mạt, dỗ dành cô: "Chúng ta về trước được không? Không khí ở đây thật ô nhiễm."

Tô Mạt gật đầu. Sau một sự cố như vậy, tâm trạng tốt ban đầu của Tô Mạt bị phá hủy hoàn toàn, cả người khó chịu. Lục Thần luôn ở bên cạnh cô, thậm chí anh còn đòi đi cùng để đưa cô đi đón con. Tô Mạt vốn đã mệt mỏi, trên đường lái xe về sợ sẽ xảy ra tai nạn nên để anh đi cùng.