Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Chương 60: Lời của Lục Thần đáng tin hơn?


Cô là người ương ngạnh.

Lục Thần đưa cô đi ăn mừng, rõ ràng anh không nói bất cứ điều gì không nên nói. Cuối cùng, là cô đã nghĩ quá nhiều, chọc giận anh... Nhìn đôi môi mím chặt và lông mày rũ xuống vì phiền muộn của Lục Thần, cô càng nghĩ

càng thấy mình hơi quá đáng.

"Cái đó...", Tô Mạt vô thức dùng đầu ngón tay vẽ lên bàn: "Sau khi trở về, em sẽ liên lạc với The Muse để bàn bạc

chuyện ký kết..."

Một nụ cười thoáng qua mắt Lục Thần, anh ngước nhìn cô.

Tô Mạt bất giác cong môi, anh vẫn rất dễ dỗ dành như vậy...

Tô Mạt luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên Lục Thần. Anh rất giỏi trong việc tìm kiếm chủ đề và nghĩ đến cảm xúc của cô. Anh không bao giờ khiến cô cảm thấy khó xử, anh luôn ở đúng vị trí của mình. Vì vậy, mỗi lần ăn cùng Lục Thần, cô sẽ vô thức ăn nhiều hơn bình thường ...

Khi bữa ăn gần kết thúc, người phục vụ mang đến một chiếc bánh ngọt. Chiếc bánh không to, nhìn chỉ cỡ sáu phân nhưng kiểu dáng vô cùng tinh tế, đốn tim bao cô gái.

Tô Mạt chớp mắt hỏi Lục Thần: "Vừa rồi anh gọi bánh à?"

Ngay khi người phục vụ định giải thích, Lục Thần đã ngắt lời: "Thử xem em có thích hay không."

Người phục vụ hiểu ra, mỉm cười đặt bánh trước mặt Tô Mạt. Khi rời đi còn lặng lẽ liếc nhìn Lục Thần, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Tô Mạt lấy dao chia đôi chiếc bánh, đưa một nửa cho Lục Thần rồi cắn một miếng. Lớp bánh mềm, ngọt nhưng không ngấy, cái quan trọng nhất là... rất ngon miệng.

Tô Mạt hai mắt sáng lên: "Bánh này không tệ."

Cô lại cắn một miếng nữa.

Lục Thần cười mà không nói lời nào, lặng lẽ lau mồ hôi trên lòng bàn tay, nhìn cô với ánh mắt thỏa mãn mờ nhạt.

Không ngạc nhiên khi Tô Mạt ăn quá nhiều.

***

Vừa ngồi trên xe, Tô Mạt vừa xoa bụng, cô chợt lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ tăng cân mất.

Thoáng nhìn thấy những hành động nhỏ của Tô Mạt, Lục Thần lấy ra một hộp đồ trên xe đưa cho cô. Tô Mạt nhìn và cảm thấy xấu hổ. Cô trừng mắt nhìn thứ mà Lục Thần đưa cho, nhưng vẫn lấy ra một vài miếng và ném vào miệng.



Lục Thần không thể nhịn được cười khi thấy cô lấy chiếc hộp trên tay ném lên người mình. Tính tình nóng nảy này, quả nhiên không thay đổi qua nhiều năm như vậy.

Tô Mạt phản ứng lại sau khi ném đi. Thấy anh khẽ cười, cô chợt nghĩ đến những chuyện đã lâu trước đây. Lục Thần trước đây không bao giờ mang theo những thứ này, nhưng sau này... là vì cô.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà trên phố đang lùi dần, suy nghĩ của cô cũng theo đó mà trôi đi. Khi hoàn hồn, cô nhận ra rằng chiếc xe đã dừng lại từ lâu.

Cô quay đầu nhìn Lục Thần: "Sao anh không gọi em?"

Giọng mói có một chút giận dồi như cô gái nhỏ.

Lục Thần nhìn cô chẵm chẳm trong vài giây: "Anh sẽ không gọi em khi em đang phân tâm."

Ngừng một chút, anh mới cẩn thận hỏi một chút: "Đang suy nghĩ cái gì?"

"Không có chuyện gì, vào thôi."

Tô Mạt mỉm cười, lông mày bất giác nhẹ nhàng đẩy cửa bước xuống xe.

Lục Thần im lặng một giây, sau đó đột nhiên đưa tay lên che mặt, mím môi cố nén cười, run rẩy một hồi mới có thế thở phào nhẹ nhõm. Chỉ một chút đỏ ở cuối mắt anhcó thể cho thấy sự hưng phấn của anh lúc này.

Anh xuống xe, nhìn thấy Tô Mạt đang nghi hoặc, anh nở một nụ cười ngây ngô. Tô Mạt lại liếc nhìn anh, thấy rằng nụ cười của anh một chút ngó ngẩn....

"Đi thôi", Lục Thần vẫn không kìm được vui mừng, khóe miệng giật giật: "Trịnh Kỳ nói đã điều tra ra rồi."

Tô Mạt kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

Chỉ sau hai giờ, Trương Địch Úy đã khai rồi sao?

Lục Thần mỉm cười: "Có lẽ... bị thuyết phục."

Tô Mạt không nói nên lời trong một giây, nhìn Lục Thần nở nụ cười tươi, chỉ muốn hỏi anh một câu: Cảm giác thế nào khi những người khác đang vương vấn với khuôn mặt này?

Trong lòng đang suy nghĩ mấy chuyện, Tô Mạt liền vội vàng bước đi, vội vàng đi đến phòng làm việc của Lục Thần tìm Trịnh Kỳ hỏi chuyện.

Trịnh Kỳ đợi ở cửa văn phòng. Thấy Lục Thần và Tô Mạt quay lại, anh ta bước tới và nói: "Chủ tịch, Tô tiểu thư."

Tô Mạt hỏi anh ta: " Trương Địch Úy nói gì?"



"Chính người của tập đoàn Time đã đưa cho anh ta một khoản tiền và yêu cầu anh ta chụp ảnh bản thiết kế rồi gửi qua. Bên kia cũng hứa sẽ thuê anh ta sau khi xử lý xong", Trịnh Kỳ nhanh chóng liếc nhìn Lục Thần đang đứng sau Tô Mạt, và nói: " Trương Địch Úy đã được thuê trước khi chủ tịch tiếp quản công ty. Khi chủ tịch tiếp quản, chỉ sau thời gian thử việc ba tháng anh ta ấy cảm thấy rằng công ty Mộ Hi không có tương lai, vì vậy anh ta mới mạo hiểm làm điều này. "

Tô Mạt hơi nhíu mày: "Hắn nói nói như vậy?"

"Đúng."

Tô Mạt vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "'Sao anh ta lại khai ra nhanh như vậy?"

Làm rò rỉ bí mật công ty và đánh cắp bản vẽ thiết kế. Nếu điều này được lan truyền, Trương Địch Úy kiếp này sẽ bị hủy hoại, chưa kể, anh ta sẽ phải hầu tòa vì tội bán bí mật công ty...

Trịnh Kỳ giải thích: "Chúng tôi đã yêu cầu nhân viên của bộ phận công nghệ chỉnh sửa thực hiện một video tổng hợp cảnh Trương Địch Úy bước vào văn phòng chủ tịch. Chúng tôi đã nói dối với anh ta rằng chúng tôi đã có video trong tay. Nếu anh ta thú nhận, chúng tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng."

"Bộ phận biên tập rất thành thạo trong việc tổng hợp video", Lục Thần nhẹ nhàng nói: "Những video do bộ phận này làm ra đã đủ để là làm bằng chứng, chưa kể Trương Địch Úy lương tâm cắn rứt. Không có gì ngạc nhiên khi anh ta thừa nhận việc này."

Tô Mạt gật đầu, cảm thấy điều đó cũng đúng, sau đó bước vào văn phòng và ngồi xuống với Lục Thần.

Trịnh Kỳ đẩy kính đi theo, có chút bất lực, dù anh ta có giải thích bao nhiêu câu đi chăng nữa thì cũng không đáng tin bằng câu nói của chủ tịch.

Với một tiếng thở dài lặng lẽ, Trịnh Kỳ hỏi Tô Mạt: "Tô tiểu thư, chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

Trịnh Kỳ đã từ bỏ việc hỏi Lục Thần, dù sao thì chủ tịch đã bị say mê sắc đẹp và không thể giải thoát khỏi vòng vây tình yêu này. Mọi thứ đều phụ thuộc vào Tô tiểu thư, nên cứ trực tiếp hỏi đương sự là chắc nhất.

Tô Mạt suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này có bao nhiêu người biết?"

"Chỉ những người thực hiện video và những nhân viên giúp xem giám sát mới biết."

"Trước tiên đừng để rò rỉ tin tức", Tô Mạt gõ bàn: "Để Trương Địch Úy liên hệ với người đang tìm anh ta để bàn bạc

công việc bên tập đoàn Time... mang theo máy ghi âm."

Tập đoàn Time đã sử dụng cùng một thủ thuật đến hai lần. Chẳng lẽ bọn chúng thực sự ngu ngốc như vậy sao?

"Khi hợp đồng với The Muse được ký kết, tôi nghĩ rằng tập đoàn Time đã được hưởng lợi rất nhiều từ giải thưởng này...", Tô Mạt chế nhạo: "Tôi rất tò mò, sau đó họ sẽ làm gì?"

Trịnh Kỳ thầm thở dài. Điều này đang chuẩn bị giáng cho tập đoàn Time một đòn chí mạng. Cô quả thực xứng đáng là người phụ nữ mà chủ tịch thích, cô thực sự... rất giống như chủ tịch.

Trịnh Kỳ liếc nhìn Lục Thần, người đang ngồi bên cạnh Tô Mạt, nhìn thấy anh với vẻ mặt cưng chiều thì không khỏi cảm thấy bản thân như bóng đèn cao áp.

Trịnh Kỳ vừa muốn rời đi, đột nhiên nhận ra điều gì đó liền quay lại nhìn Lục Thần. Chủ tịch... có vẻ rất vui..