Cô nhìn về phía trước, thấy Lục Thần hoàn toàn không để ý, cô cũng không nói gì, giả vờ như không nhìn thấy.
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng ở phía xa sững sờ, nét mặt trở nên xấu đi.
"Miểu Thục?", một người bạn bên cạnh hỏi cô ta: "Cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
"Xin lỗi", Phương Miểu Thục tách khỏi người bạn đang ôm cánh tay mình: "Tớ có việc phải làm, cậu có thể đi trước."
Nói xong liền vội vàng đi về một hướng nhất định.
"Hả? chờ đã...", bạn của Phương Miểu Thục dừng lại và lẩm bẩm một cách khó hiểu: "Có chuyện gì sao..."
Phương Miểu Thục không ngờ rằng sẽ tình cờ gặp Lục Thần và Tô Mạt ở đây... cả hai đứa trẻ của Tô Mạt.
Cô ta không tự chủ đi theo bước chân của bọn họ, nhìn thấy bọn họ mua thức ăn như một nhà bốn người, vừa nói vừa cười, Phương Miểu Thục nghiến răng, mắt đỏ hoe.
Người đàn ông nói "cút đi" với cô ta có thể mỉm cười như một người bình thường trước mặt Tô Mạt và những đứa trẻ đó. Rõ ràng nó không phải là con của anh...rõ ràng anh cũng biết điều đó...
Nhìn bọn họ thanh toán xong xuôi, nhìn bọn họ lên xe rời đi, Phương Miểu Thục cảm thấy mặt mình ẩm lạnh. Cô ta đưa tay lau, sau đó xoay người rời đi.
水**
Lục Thần đã chơi với Tô Phồn Phồn và Cung Trình cả đêm, anh thậm chí còn kể chuyện cho Tô Phồn Phồn nghe trước khi ngủ. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Thần ở lại nhà Tô Mạt muộn như vậy, ngoại trừ lần trở về từ nước F.
Sau khi đưa Lục Thần ra cửa, Tô Mạt nhìn xuống và im lặng vài giây mới nói: "Thực ra, anh không cần phải như thế."
Lục Thần mỉm cười, đôi mắt thật giống như tên anh, ẩn chưa ánh sáng, ẩn trong màn đêm nhưng lại sáng ngời.
Anh nói: "Em biết là anh sẽ không nói dối em, anh thực sự thích bọn nhóc và sẽ luôn như vậy."
Tô Mạt cảm thấy rằng cô rất hoảng loạn với những lời nói ngắn gọn của Lục Kiến Lâm lúc sáng
Cô đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: "Cho dù Cung Trình và Miyagi Ngự Thành giống nhau như đúc, anh có thích không?"
Tô Mạt cảm thấy hối hận khi lại thốt ra lời này. Cô khó chịu trong chốt lát, quay đầu không muốn nhìn vẻ mặt của Lục Thần, vội vàng nói: "Muộn rồi, anh về đi."
Nói xong cô muốn đóng cửa lại, nhưng anh chặn cửa nhanh hơn một bước, dùng sức kéo cánh cửa.
"Lục Thần", Tô Mạt hoảng sợ hét lên: "Buông ra".
Lục Thần cười nhìn cô, làm cho Tô Mạt tức giận nói: "Anh mau buông ra".
Giọng nói nhỏ hơn, Tô Mạt sợ rằng sẽ đánh thức Tô Phồn Phồn và Cung Trình. Trong tiềm thức, cô không muốn hai đứa trẻ nhìn thấy những cảnh như thế này.
"Không buông", Lục Thần hiếm khi nói không với Tô Mạt, nhưng bây giờ hiếm khi anh cứng rắn với cô như vậy, trong giọng nói mang theo ý cười: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em."
"Em không muốn nghe".
"Nhưng anh muốn nói".
Tô Mạt ngừng nói, nhưng Lục Thần có thể cảm nhận được lực kéo cửa của cô đã nhỏ hơn trước.
Lục Thần trong mắt đầy ý cười: "Anh thích nó, sẽ luôn luôn thích, bất kể là giống ai."
Giọng nói không lớn, rất trầm ấm, như thể chỉ nói một điều bình thường. Tô Mạt thả lỏng, không nhìn anh cũng không nói gì, cũng không biết cô nghĩ gì.
"Mạt Mạt", Lục Thần cứng ngắc giơ tay lên, sờ sờ đầu Tô Mạt, nói một cách thận trọng: "Anh có thể hòa thuận với trẻ con, thực sự là..."
Anh dường như rất thành tâm thành ý: "Anh biết Phồn Phồn thích ăn gì, biết Trình Trình thích thư pháp, anh cũng rất thích Trình Trình, anh có thể cùng nó luyện tập thư pháp trong tương lai, anh cũng biết Phồn Phồn rất thích anh. Ngoan, đừng lo lăng..."
Như có chút khó nói, anh liếm môi dưới khô khốc của mình, rồi nói: "Anh sẽ làm việc chăm chỉ...luôn trông thật tốt..."
Tô Mạt sửng sôt, khóe môi giật một cái, có chút ý cười, làm việc thật chăm chỉ trông thật tốt...là gì?
"Mạt Mạt?", Lục Thần lo lắng thu tay về, sợ rặng Tô Mạt sẽ khó chịu.
"Ừm", Tô Mạt trong lòng rối rắm, không kịp suy nghĩ gì, đành phải trả lời bừa bãi: "Ra vậy".
Lục Thần mím môi thất vọng.
Trong khoảng thời gian này, anh rõ ràng cảm thấy thái độ của Tô Mạt đã dịu đi, nhưng đột nhiên...
"Được rồi, được rồi", Tô Mạt thản nhiên nói: "Đã muộn rồi, anh còn không mau về."
Lục Thần kiên định nhìn cô, cho đến khi Tô Mạt muốn trốn đi, anh mới quay đầu mỉm cười: "Được".
Anh chậm rãi rời đi, tiếng bước chân nặng nề, trái tim đang đập của Tô Mạt cũng lỡ một nhiệp, có chút khó thở.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Mạt dựa vào tường hít sâu vài cái.
Cô lại tự hỏi liệu mình có nên quay lại không?
***
"Mẹ", Tô Phồn Phồn đưa tay chạm vào bọng mắt xanh đen của Tô Mạt, nhíu mày nhỏ, nghiêm túc hỏi: "Mẹ phải ngủ sớm, chăm sóc bản thân, có biết không?"
Những lời này đều là do Tô Mạt dạy cho cô nhóc.
Tô Mạt mỉm cười gật đầu: "Tối hôm qua chỉ là sơ suất nhỏ, sẽ không như vậy nữa."
Tô Phồn Phồn nghiêng đầu: "Mẹ luôn như vậy kể từ khi về Trung Quốc", cô nhóc chớp chớp mắt tò mò hỏi Tô Mạt:
"Có phải là do chú Lục không?"
Tô Mạt giật mình, nhung không kịp suy nghĩ hỏi: "Tại sao con hỏi vậy?"
"Bởi vì...", Tô Phồn Phồn suy nghĩ một hồi: "Khi mẹ và chú Lục ở cùng nhau, vui hơn bình thường".
Tô Phồn Phồn tích Lục Thần không chỉ vì anh đẹp trai. Một đứa trẻ có giác quan nhạy bén, biết ai tốt với mình và có thể nhận ra cảm xúc của những người xung quanh.
Tô Mạt nhếch môi cười, có chút xa vời.
Sau khi đưa Tô Phồn Phồn và Cung Trình đến trường, Tô Mạt định đến công ty Mộ Hi, nhưng hôm nay cô có chút do dự. Tô Mạt sửng sốt khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn tên hiển thị, cô lập tức nhíu mày.
"Bất ngờ không?", giọng nói của Tề Tuệ Lâm tràn đầy khí thế: "Tiểu Mạt! cậu có ở nhà không?"
"Chà", Tô Mạt mỉm cười nói: "Đã xuất hiện rồi sao?"
"Đương nhiên, chờ tớ, mười phút nữa sẽ tới."
Tô Mạt mỉm cười cúp máy, nhớ ra gì đó, liền vội vàng gửi tin nhắn Wechat cho Lục Thần. Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Tề Tuệ Lâm như thần may mắn của cô, đến thật đúng lúc.
Trước khi tắt điện thoại, ánh mắt Tô Mạt rơi vào cuộc hẹn trên màn hình. Đén lúc đưa Phồn Phồn đi kiểm tra cơ thể vào ngày mai... Cô nghĩ một lúc lại gửi một Wechat khác.
Phía bên kia, Lục Thần sao khi nhận được Wechat, không vui lắm. Anh đáp lại, nét mặt có chút ảm đạm.
Trong tiềm thức nhắc nhở Trịnh Kỳ lúc này nên lùi lại một bước, thấy Lục Thần ánh mắt đột nhiên lạnh băng nhìn mình, chân anh ta cứng đờ, đứng thẳng người.
Lục Thần chỉ liếc anh ta một cái rồi thu tầm mắt, u sầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong chốc lát trở nên trầm mặc.
Trịnh Kỳ cũng có chút u sầu. Nếu Tô tiểu thư không tới, bọn họ... e rằng tất cả sẽ phải khổ sở.