Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Chương 69: Ghê tởm


Tề Tuệ Lâm xách bao lớn bao nhỏ, cứ như vậy di chuyển vào nhà Tô Mạt.

Nhìn thấy bọng mắt của Tô Mạt, Tề Tuệ Lâm nói đầy ẩn ý: "Có vẻ như trong thời gian tớ vắng mặt đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Tô Mạt trố mắt và phủ nhận.

Thấy Tô Mạt không muốn nói thêm, Tề Tuệ Lâm cũng không tiện hỏi, nói: "Tớ có nghe nói về buổi trình diễn thời trang."

Tô Mạt yên lặng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Tề Tuệ Lâm sản khoái nói: "Đi, sư tỷ mời cậu ăn cơm, tớ mỏ tiệc ăn mừng cho cậu."

Tô Mạt mỉm cười: "Kỳ thực cậu đói bụng đúng không?"

Tề Tuệ Lâm bật cười, tìm quần áo trong vali.

Nhắc đến ăn mừng, Tô Mạt lại nghĩ đến Lục Thần.

Tô Mạt bấm huyệt thái dương, gạt những suy nghĩ lung tung sang một bên, quan tâm hỏi: "Mọi chuyện ổn chứ?"

"Ừ", Tề Tuệ Lâm gật đầu: "Đừng lo lắng, không có vấn đề gì."

Cô ấy lại nhìn tô Mạt, vẻ mặc tức giận: "Nhưng cái váy lần trước cậu đưa cho tớ, đã bị đổ cà phê lên, nên tớ không thể giặt nữa."

Tô Mạt dỗ cô ấy: "Đi, tớ mua cho cậu một cái khác."

Tề Tuệ Lâm cười cười, vui vẻ thay quần áo.

Sau khi cùng Tề Tuệ Lâm ăn cơm xong, Tô Mạt đưa cô ấy đến cửa hàng để mua chiếc váy lần trước.

Tô Mạt ngoại hình quá ổn, dù đã lâu không đến nhưng nhân viên ở đây vẫn nhớ đến cô và những món đồ cô mua, nhân viên cười ngọt ngào nói: "Cô Tô đến thật bất ngờ, ở đây chỉ còn một cái cuối cùng, số đo vẫn như trước, mời hai vị theo tôi.

Tề Tuệ Lâm nắm cánh tay của Tô Mạt, đi được hai bước thì phía trước đã xảy ra tranh chấp.

"Không có, tôi chỉ cần cái này, tôi sẽ trả thêm tiền", giọng nói của người phụ nữ có chút sắc bén, âm lượng không lớn, tràn đầy sự không kiên nhẫn.

"Cô này", một nhân viên khác nhẹ nhàng giải thích: "Tôi xin lỗi, tôi vừa gọi điện cho các cửa hàng khác trong thành phố đế hỏi thăm, nhưng chiếc váy này chỉ còn một chiếc trong cửa hàng của chúng tôi, thật sự không còn cách nào để bán nó cho cô.".

"Không có ở thành phố B, thì các cô hỏi những thành phố khác, không phải cửa hàng của các cô có mặt khắp cả nước sao?", người phụ nữ lúc này có chút khó chịu: "Dù ở đâu đi nữa? Dù là ở nước ngoài thì tôi cũng sẽ trả tiền để mua chiếc váy này."



"Thưa cô", nhân viên có chút ngượng ngùng: "Chúng tôi thật sự chỉ có thế liên hệ với các cửa hàng trong thành phố này thôi... tôi xin lồi, chúng tôi không có quyền gọi đến những nơi khác."

"Vậy thì kêu người quản lý của cô đi", người phụ nữ tự nhiên ra lệnh: "Khách hàng là thượng đế, cô không hài lòng với yêu cầu của khách hàng, cô muốn nghỉ việc sao?"

"Cô...", giọng điều của nhân viên lo lắng và trở nên yếu ớt: "Tôi... tôi..."

Người nhân viên không biết nên nói gì thì Tô Mạt và Tề Tuệ Lâm cũng đi tới trước mặt bọn họ. Thì ra lý do tranh chấp là chiếc váy mà Tô mạt muốn mua.

Nhìn thấy Tô Mạt, nét mặt của Phương Miếu Thục thay đối, vẻ mặt kiêu ngạo đột nhiên trở nên nên xấu đi.

Tô Mạt không thèm liếc mắt, cũng không thèm nói chuyện với cô ta. Tô Mạt là một người không thích phiền phức, chỉ cần cô ta không chọc đến cô, cô sẽ không thèm để tâm đến chuyện gì.

Người nhân viên đưa Tô Mạt và Tề Tuệ Lâm đến, thấy những điều này thì sửng sốt, ánh mắt an ủi người Nhân viên sắp khóc kia.

Tề Tuệ Lâm không biết rằng Tô Mạt và Phương Miểu Thục quen nhau, nhưng khi cô ấy nhìn thấy sắc mặt của

Phương Miểu Thục thay đổi đột ngột, Tề Tuệ Lâm cảm thấy có gì đó mờ mịt.

Thấy Tô Mạt không nói gì, cũng không để ý đến người trước mặt, cô chỉ vào chiếc váy và nói với người nhân viên:

"Gói nó lại giúp tôi."

Người nhân viên đang định trả lời, Phương Miểu Thục đột nhiên ngăn cản: "Chờ một chút, cái này là tôi nhìn thấy trước."

Hai người nhân viên nhất thời không biết làm sao, nghe thấy những tranh chấp vừa rồi, Phương Miểu Thục lẽ ra không thể mua được chiếc váy này. Vậy mà bây giờ cô ta lại làm như vậy.

Tề Tuệ Lâm nhíu mày nhìn cô ta từ trên xuống dưới. Phương Miểu Thục vừa bốc đồng mà buộc miệng, nhưng thấy Tô Mạt và Tề Tuệ Lâm đều đang nhìn mình, bất giác cô ta đứng thẳng dậy, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

"Là của cô và cô nhìn thấy trước?", Tô Mạt chế nhạo: "Nếu như tôi không mua nữa, thì cô chỉ có thể cúi đầu cảm kích, đúng không?"

"Cô", Phương Miểu Thục mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên chút hận ý.

Thứ mà cô ta nhìn thấy trước, không chỉ là chiếc váy này.

Tô Mạy không nói gì khác thường, nhưng nỗi ám ảnh của Phương Miểu Thục quá sâu, cô ta vô thức nghĩ đến Lục Thần. Lần trước ở công ty Mộ Hi, Lục Thần rõ ràng đã nghe thấy Tô Mạt không yêu mình, nhưng anh vẫn coi Tô Mạt như báu vật.



Cô ta không muốn gặp lại cảnh tượng như vậy, thậm chí còn tự hỏi mình không biết kiên trì bao nhiêu năm có thực sự nực cười hay không, nhưng hôm qua lại vô tình đụng phải bọn họ...Lục Thần thà nhìn một người phụ nữ bỏ rơi anh và có con, còn hơn là nhìn cô ta.

Thật sự không công bằng.

Phương Miểu Thục nói nhỏ: "Cô rất tự hào sao?"

Tô Mạt hơi nhíu mày: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì".

"Làm sao mà cũng không hiểu được", Phương Miểu Thục đôi mắt u ám, trầm giọng nói: "Tôi là người thích anh ấy trước, nhưng anh ấy thà hỏi cô có yêu anh ấy không, còn hơn là hỏi tôi".

Tô Mạt lạnh lùng nhìn cô ta: "Phương Miểu Thục, cô nói đủ chưa?"

Nhìn thấy sắc mặt của Tô Mạt thay đối, Phương Miếu Thục mỉm cười và cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tô Mạt dù giỏi đến đâu, cũng không phải không có điểm yếu, và điểm yếu này đã được Phương Miểu Thục phát hiện ra.

"Này", Tề Tuệ Lâm cau mày: "Cô là ai?"

Phương Miểu Thục nhìn Tô Mạt với vẻ mặt đắc thắng, đang định nói gì đó thì đột nhiên bị cắt ngang.

"Miếu Thục, còn chưa mua xong sao?"

Giọng nói có chút dở khóc dở cười, nhưng lại khác với vẻ kiêu ngạo của Thời Dục, cũng không giống Cảnh Dương tự do thoải mái, mà có chút khàn khàn vô lực khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

Gương mặt Tô Mạt càng thêm xấu đi.

"Anh", Phương Miểu Thục gọi, giả vờ nhìn vẻ mặt Tô Mạt như cảm kích: "Em không muốn mua, chỉ là nhìn thấy một người quen cũ..."

Phương Từ đã nhận ra hai bóng lưng đang quay lại với mình, hắn tiến lại gần, trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt, đôi mắt mắt hắn đục ngầu và ánh sáng bẫn thỉu nhấp nháy cùng lúc.

Hắn đột nhiên hoàn hồn trở lại, ánh mắt tà ác càng thêm kinh khủng: "Tô Mạt".

Tô Mạt sắc mặt lạnh lùng, cô kéo Tề Tuệ Lâm rời đi không dừng lại một giây nào. Tề Tuệ Lâm đang nghỉ nên dạy dỗ người đàn ông đó như thế nào, đột nhiên lại bị Tô Mạt kéo đi nên có chút sững sờ.

Khi bước ra khỏi cửa hàng quần áo, tốc độ của Tô Mạt chậm lại, Tề Lâm thừa dịp hỏi cô, tỏ vẻ tò mò: "Sao cậu lại đi nhanh vậy? Thật không giống tính cách của cậu."

Tô Mạt không thích rắc rối, nhưng khi ai đó gây chuyện với cô, cô sẽ không bao giờ bỏ đi mà không nói một lời nào như vậy, lần này thật sự rất lạ.

Tô Mạt mím môi, giọng nói như bị bóp ra từ kẽ răng: "Vì tớ đang cảm thấy ghê tởm"