Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Chương 97: Buổi đấu giá


Trong phòng riêng, không khí bỗng trầm mặc, buồn tẻ. May mắn thay, không mất nhiều thời gian đã có người tới phá vỡ sự im lặng và bối rối.

Khi có người gõ cửa, lông mày của Lục Thần ngưng lại, phản ứng đầu tiên của anh là giúp Tô Mạt đeo mặt nạ.

Tô Mạt đang băn khoăn không biết người bên kia có phải là ông chủ của nhà đấu giá hay không, đột nhiên mắt anh tối sầm lại, đầu ngón tay ấm áp lướt qua vành tai cô.

Theo phản xạ, Tô Mạt muốn trốn, nhưng cơ thể cô dường như không đồng bộ với bộ não. Cô đã quá quen thuộc với hơi thở của Lục Thần, dù đã sáu năm, cô vẫn vô thức nhích về phía trước.

Lục Thần không để ý tới hành động nhỏ này, ánh mắt rơi vào sau đầu Tô Mạt, cẩn thận buộc dây mặt nạ.

Cho đến khi Lục Thần đứng thẳng dậy, Su Moxi mới chợt nhận ra mình đã làm gì.

Khuôn mặt cô lập tức bốc hỏa, cô rũ mắt xuống không được tự nhiên, cắn chặt môi dưới, lại ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lục Thần không đeo mặt nạ, nhàn nhạt đáp: "Vào đi."

Anh không để ý, Tô Mạt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô đưa tay lên định sờ mặt, nhưng đầu ngón tay lại chạm vào lớp mặt nạ cứng và mát lạnh. Tô Mạt đột nhiên nhớ tới, trên mặt đeo mặt nạ, cư nhiên nhìn không ra cô đỏ mặt.

Nghĩ đến đây, cảm xúc xấu hổ vừa rồi đột nhiên biến mất, nhiệt độ trên mặt giảm xuống rất nhiều, hai mắt nhìn về phía người tới.

Người ở nước M, anh ta rất cao, chắc chắn cao hơn 1m8, đường nét khuôn mặt sâu và đẹp trai, một đôi mắt xanh biếc sâu thẳm lặng yên như biển, mơ hồ có thể nhìn thấy dục vọng và tinh thần không thể thoát khỏi nó.

Ông chủ của nhà đấu giá ngầm làm sao có thể nhìn như người tốt thế được?

Nhưng nhìn thấy anh ta cười, rõ ràng anh ta có mối quan hệ rất tốt với Lục Thần.

Anh ta bước vào phòng, ánh mắt đầu tiên rơi vào trên người Tô Mạt đang đeo mặt nạ, một ít kinh ngạc nhàn nhạt lướt qua trong mắt, sau đó liền trở nên rõ ràng, anh cười trêu chọc Lục Thần: "Đây là..."

Tiếng Trung của anh ta hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn hiểu nó. Anh ta không nói phần còn lại, nhưng cô có thể đoán ý nghĩa của câu nói bằng cách nhìn vào biểu hiện của anh ta.

Người dân nước M cuồng nhiệt, khi nói chuyện cũng không có gì kiêng ky. Đôi mắt Tô Mạt trong veo và bình tĩnh, nhưng tim cô khẽ đập vài nhịp.

"Jasonny", Lục Thần gẵn giọng.

Jasonny nhún vai, biết rằng cô gái này xứng đáng với mạng sống của Lục Thần, nên anh ta xua tay tỏ vẻ bình thản: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ không nói đâu."

Sau đó Lục Thần thu lại ánh mắt đầy áp bức của mình.

"Lục Thần", Jasonny nói rõ ràng hai chữ này, tiến đến ngồi bên cạnh Lục Thần, nét mặt nở nụ cười thâm thúy: "Tôi đã giúp anh rất nhiều, anh có nên báo đáp tôi không?"



Lục Thần nói nhỏ: "Trịnh Kỳ sẽ liên lạc với anh vào ngày mai."

Jasonny hài lòng, anh ta đã không giúp Lục Thần một cách vô ích.

Những người như họ không có những người bạn tuyệt đối, chỉ khi có lợi ích, tình bạn mới có thể tồn tại mãi mãi.

Sau khi có được những gì mình muốn, Jasonny biết rằng Lục Thần không muốn anh ta ở lại đây để làm phiền

"thời gian hai người" của họ, vì vậy anh ta đã bỏ đi một cách thích thú.

Sau khi Jasonni rời đi, Tô Mạt hỏi: "Jasonny có phải là ông chủ của nhà đấu giá ngầm không?"

Lục Thần gật đầu, lông mày không còn nhíu chặt nữa, nhẹ nhàng hơn một chút: "Ừ."

Anh dừng lại một chúc, lại nhắc nhở: "Mạt Mạt, nếu anh không ở đây, em không được có bất kỳ liên hệ gì với anh ta."

Jasonny không phải là một người đơn giả, Lục Thần lo lắng Tô Mạt không thể đối phó anh ta.

Tô Mạt nhìn qua kính một chiều, phía dưới nhân viên phục vụ bận rộn cùng khách đeo mặt nạ không ngừng đi vào, thản nhiên nói: "Em không biết anh ta, như vậy tự nhiên sẽ không có liên hệ."

Lục Thần gật đầu nhẹ nhõm.

***

Cuộc đấu giá bắt đầu sớm.

Tô Mạt lần đầu tiên tới đây, không tránh khỏi có chút tò mò, nhìn thẳng vào của kính quan sát phía dưới.

Lục Thần mỉm cười: "Thích món gì thì nói cho anh biết."

Chỉ cần Tô Mạt muốn, anh sẽ giúp cô lấy.

Tô Mạt liếc anh một cái: "Anh không sợ phá sản sao?"

Lục Thần không nghĩ tới liền nói: "Vốn tất cả là của em."

Tất cả những thứ của anh đều là của Tô Mạt.

Tô Mạt im lặng, lại nhìn về phía phòng đấu giá, đáy mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ gì.



***

Cuộc đấu giá bắt đầu. Trong suốt quá trình, Tô Mạt cảm thấy hơi nhàm chán, không có thứ gì cô hứng thú cả.

Nhìn thấy Tô Mạt lại ngáp một cái, Lục Thần đem chăn ở bên cạnh đưa cho cô: "Nếu buồn ngủ, liền ngủ một lát đi."

Tô Mạt lắc đầu, bởi vì buồn ngủ, đôi mắt đen láy giống như nước, sáng bóng, ướt át, rất đáng yêu, ngay cả hàng mi mảnh mai cong vút đều dính những giọt nước pha lê, thỉnh thoảng ánh sáng của đèn pha lê chiếu vào mặt Tô Mạt, giọt nước trên lông mi cũng ánh lên vầng sáng, rõ ràng, sáng chói.

"Chờ một chút...", thấy Tô Mạt không nhận lấy, Lục Thần đành đắp chăn cho cô, anh hít một hơi thật sâu rồi tính toán thời gian: "Sẽ đến đây ngay thôi, chúng ta sẽ rời đi sau đó."

Tô Mạt gật đầu, thực ra cô không tò mò lắm, nhưng cô không muốn lãng phí lòng tốt của Lục Thần: "Được rồi."

Tô Mạt dụi dụi mắt nhìn cuộc đấu giá bên dưới, vốn dĩ chỉ muốn chuyển hướng chú ý, nhưng khi ánh mắt rơi vào món hàng phía dưới, ánh mắt cô có chút sáng lên.

Lục Thần nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy một cây cọ trên khung kính giữa sàn đấu giá, vì ở xa nên khó nhìn thấy những đường vân trên đó.

Ngay sau đó, màn hình phía sau sân khấu đã hiển thị toàn bộ hình ảnh của cây cọ.

Đầu cọ là lông của một con sói, lông sói tuyết mịn và trong suốt, thân cọ được chạm khắc với những đường nét phức tạp, Tô Mạt liếc mắt mới nhận ra được, đó là lông một con sói tuyết.

Sự khó nhận biết đương nhiên không phải vì tay nghề kém và nét khắc không nhất quán, mà vì ngòi bút quá mỏng, sống động như thật, rõ ràng là từ bàn tay của mọi người.

Tô Mạt ngồi thẳng người, rõ ràng là có hứng thú. Cô luôn yêu cầu Cung Trình lựa chọn những thứ như cọ, mực, giấy và nghiêng mài, nhưng chiếc cọ lông này ...

Lục Thần nhìn đôi mắt đen láy của cô, biết cô định giúp Cung Trình mua nó, anh liền nói vào micro trước mặt Tô Mạt và ra giá.

"Một triệu."

Nghe tiếng nói của anh, đôi mắt cô chuyển từ cây cọ sang Lục Thần: "Em có thể tự mua nó."

"Đó là quà của anh cho Trình Trình."

"Anh đã cho nó rồi."

Thời gian qua Cung Trình rất thích bộ cọ đó, thậm chí còn nỡ bỏ nó xuống. Mặc dù từ trước đến nay cậu nhóc luôn thích để mặt lạnh, không có vẻ gì là ngây thơ đáng yêu ở tuổi này, nhưng dù sao cậu nhóc cũng là một đứa trẻ, nhìn thấy thứ mình thích thì sẽ sáng mắt ra.

"Lần trước là quà gặp mặt", Lục Thần nói vào micro: "Một triệu tám."

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, giá đấu đã lên tới một triệu tám.