Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Chương 98: Món hàng đặt biệt


Lần trước là quà gặp mặt, còn lần này thì sao? Nó là gì?

Ngay sau đó có người tiếp tục ra giá: "Một triệu chín trăm nghìn."

Bên kia hiển nhiên nhất định phải lấy, không chút do dự ra giá.

Lục Thần theo sát, ngay sau đó trong phòng đấu giá chỉ còn lại hai giọng nói.

"Hai triệu."

"Ba triệu."

"..."

"..."

"Năm triệu."

Lục Thần nói giá cuối cùng, nhưng người bên kia do dự hồi lâu cũng không đưa giá.

Cô nhân viên trên sàn đấu giá đã nở nụ cười tươi như hoa.

Chiếc cọ này nhiều lắm chỉ có thể bán được một triệu, hiện tại lại bán được với giá năm triệu, chưa nói đến việc đấu giá này có thể tăng giá trị cho cô nhân viên, chỉ tính phí đấu thầu cũng đủ để cô ta vui vẻ một lúc.

Tô Mạt đã giật mình trước giá của Lục Thần đưa ra.

Năm triệu, cho dù tự mình đưa ra giá này, Tô Mạt cũng có thể ném ra ngoài không chớp mắt. Đừng nói về thu nhập từ tập đoàn Trừng Tinh, với tư cách là nhà thiết kế Estrella, cô bán một vài bản vẽ thiết kế với giá cao hơn mức giá này cũng được.

Nhưng ... cái này được mua cho Cung Trình, cậu nhóc là con trai của Cung Ngự Thành, đều này ai cũng biết.

Tâm trạng của cô có chút phức tạp, giống như một đám sợi len quấn chặt lấy nhau, càng cởi càng hỗn loạn, càng quấn càng chặt, cuối cùng quấn lại hoàn toàn thành một quả bóng, không tìm ra được đường gỡ.

"Mạt Mạt?", giọng nói hơi ngó ra, giống như rượu Shentan để lại mấy năm, đậm đà, êm dịu, dư vị kéo dài: "Nhàm chán sao?"

Tô Mạt sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không có.."

"Tiếp theo, là vật đấu giá cuối cùng."

Trên sàn đấu giá đã có sự thay đổi, người đàn ông với cặp kính gọng vàng và bộ vest cao cấp trông hiền lành và đẹp trai, trông giống như một giáo sư trong trường đại học.

Anh ta bật cười và bất ngờ lắc đầu: "Không, phải nói đây là vật đấu giá đặc biệt cuối cùng."

Anh ta giơ tay ra hiệu cho nhân viên mang lên. Tô Mạt chỉ chú ý đến chiếc Patek Philippe trên cổ tay anh ta, phản chiếu ánh sáng tràn ra từ phòng đấu giá, lộ ra một chút lạnh lùng, khóe miệng như có một nụ cười, lập tức thay đổi cả người, anh ta ngay lập tức giống như một con quái vật.



Đúng vậy, có bao nhiêu người hiền lành thật sự có thế đến nơi này?

Tô Mạt lại liếc nhìn Lục Thần, ánh mắt cô trở nên sâu hơn. Hai tay trên đầu gối của Lục Thần tình cờ hơi siết chặt, lưng thẳng tắp, khóe môi mím chặt, cảm thấy lo lắng.

Anh mổ xẻ mọi thứ về bản thân, cho cô thấy cả mặt tốt và mặt xấu, không hề che đậy. Không phải anh không sợ cô ghét bỏ, chỉ là anh không muốn, cũng không dám giấu cô cái gì.

Nhân viên của nhà đấu giá ngầm nhanh chóng di chuyển, bốn người cùng nhau đẩy một khối hộp cao hai mét, rộng hai mét được bọc chặt bởi vải đen bước tới, bọn họ không vén tấm vải đen ra, mà trực tiếp lui về phía sau.

Trong suốt quá trình, vẻ mặt của người đàn ông trên sân đấu giá không thay đổi chút nào, nhưng khi anh ta giơ tay nắm góc vải đen, ánh mắt của anh ta dường như đang liếc nhìn về hướng phòng của Tô Mạt, nụ cười trong mắt anh ta như có ý gì đó.

Kính một chiều, người bên ngoài tự nhiên không nhìn thấy gì, Tô Mạt nhướng mày: "Anh ta biết gì sao?"

Lục Thần gật đầu đáp: "Đúng vậy, anh ta do Jasonny phân phó đến, là một con cáo già, không phải người tốt lành gì."

Anh không tiếc công sức để làm mất uy tín người ta, Lục Thần đúng là một hũ giấm.

Anh không thích bất cứ ai thu hút sự chú ý của Tô Mạt, đặc biệt là một người đàn ông.

"Em nhìn ra được."

Tô Mạt đồng ý với miêu tả "cáo già" này của anh, rốt cục là ánh mắt của anh ta thoạt nhìn thâm thúy, sắc bén.

Lục Thần mím môi, càng cảm thấy ghen tị, "Em nhìn ra được", ý cô là cô nhìn rất kĩ hắn ta sao?

Lục Thần cũng không có ăn giấm lâu, bởi vì tấm vải đen đang được vén lên.

Nó giống như một nhà tù di động, có thể nhìn rõ toàn bộ thứ bên trong. Một người đàn ông và một phụ nữ có rất ít quần áo trên người, thậm chí không thể che kín hết những bộ phận quan trọng, họ nằm yên bất động, rõ ràng là bị đánh thuốc mê và không tỉnh táo.

Lục Thần không nhìn xuống khán đài, chỉ quan sát phản ứng của Tô Mạt, thấy cô không chán ghét, còn quay đầu lại hỏi: "Ý của anh?"

Lục Thần lắc đầu giải thích: "Là ý của Jasonny."

Anh chỉ nói vậy để quăng trách nhiệm cho anh ta.

Tô Mạt thản nhiên gật đầu, không quan tâm lắm.

Những chiếc hộp được ngăn cách bằng kính một chiều, Tô Mạt không nhìn thấy phản ứng của người phía trong, nhưng ở sảnh tầng một, đám đông rõ ràng đang rất kích động.

Không phải ngạc nhiên, giống như... vui mừng.

Rõ ràng là những vị khách quen thuộc của nhà đấu giá ngầm rất thích đấu giá người sống.



"Thật là thú vị", đám đông bên dưới bàn tán không giấu giếm.

"Tôi từng nghĩ rằng kết thúc ngày hôm nay sẽ rất nhàm chán."

"Thú vị, đúng là món đấu giá đặc biệt", giọng nói trở nên to hơn: "Tuy nhiên, bộ dáng của người phụ nữ đó có chút kém cỏi."

"Đúng vậy, người đàn ông cũng không tốt lắm, thân thế này thoạt nhìn chắc là do được quá mức nuông chiều, không biết dùng được không."

Giọng nói này là của một phụ nữ trung niên, ăn mặc rất sang trọng, nhưng khuôn mặt xấu tính và ăn nói đanh đá.

Người đàn ông trên sân đấu giá nở nụ cười thần bí: "Quả thực hai người này không phải là món hàng tốt nhất trong lịch sử của nhà đấu giá ngầm."

Bọn họ không gọi là người, mà thẳng thừng nói là món hàng: "Tuy nhiên, đây nhất định là món hàng đặc biệt nhất trong lịch sử."

Đám đông kích động trong giây lát, có người hỏi:" Đặc biệt như thế nào?"

"Tiểu thư nhà họ Phương, đã đủ đặc biệt chưa?"

Người đàn ông nhếch môi, giọng điệu tăng lên: "Đúng vậy, chính là người nhà họ Phương mà các người nghĩ tới."

Lời vừa nói ra, cả đám đông náo động.

Sự sụp đổ của Phương thị quá nhanh và quá đột ngột, sự khôi phục lại cũng không thể giải thích được.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người trong phòng đấu giá ngầm đều hiểu.

Con trai và con gái đã bị bán đi, vì vậy Phương thị có thể tồn tại một cách đư nhiên. Chỉ là Phương Châu cũng thật độc ác, e rằng sau này làm ăn với ông ta nên phải cẩn thận hơn.

Tô Mạtcũng là một nhà kinh doanh, nên đương nhiên cô nghĩ ra những điểm mấu chốt. Cô cười nhẹ và nhìn Lục Thần: "Đây cũng là những gì anh dự định?"

Phương gia đã được cứu, nhưng cũng giống như không được cứu.

Tô Mạt cười như một con cáo nhỏ, đôi mắt lười biếng và nhàn nhạt giữa hai lông mày, lúc nép vào ghế sô pha trông thật đáng yêu, lúc ngước mắt lên trêu đùa anh, đôi mắt của cô tràn ngập màu vàng ấm áp.

Lục Thần nhìn cô một cái, gật đầu, trong lòng có chút bất an, thận trọng hỏi, giống như đi trên mặt băng mỏng:

"Em cảm thấy thế nào?"

Anh không dám trực tiếp hỏi Tô Mạt có nghĩ như vậy thật tàn nhẫn không.

Giá cả bên dưới đã bắt đầu reo lên rồi, Tô Mạt nghiêng đầu cười tươi như hoa: "Thật thú vị."

Nếu làm sai, bọn họ nên bị phạt. Bài học chỉ có thể được rút ra nếu ăn quả ác của chính mình.