Cùng với sự truy đuổi của đồ đao, Hoa Vũ cảm thấy có phần bất lực.
Tiếng gió như tiếng vạn quỷ gào thét bên tai, Hoa Vũ không hề sợ hãi mà chỉ có cảm giác lớn nhất là chút tiếc nuối.
Chết như vậy sao? Cuộc đời của mình kết thúc như vậy sao?
Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh, từ nhỏ đã sinh ra trong Thái gia danh giá, cuộc đời của mình dường như không thể đi theo một con đường bình thường. Từ lúc nhỏ đi học đến năm 11 tuổi chưa tốt nghiệp tiểu học đã được đưa vào rèn luyện ở Viêm Hoàng Thiết Lữ, sau đó lại được Sư phụ sư bá của Đường Môn truyền thụ dĩ tuyệt học.
Trong ấn tượng của bản thân mình, ngoại trừ việc gian khổ luyện tập không kể ngày đêm thì cũng chỉ có một mình trong căn nhà gỗ, nghe tiếng mưa từ Xuyên Thục Đại Địa, trong nỗi cô đơn tột cùng cùng âm thanh u tịch ấy chỉ có tiếng mưa bầu bạn, tất cả phảng phất như mới chỉ hôm qua.
Dần dần, chính trong lòng mình cũng không thể nào hiểu được mình sống vì điều gì, rõ ràng là có nhà, có cha mẹ, có người thân vậy mà không thể về, không thể gặp, không thể nhớ, bản thân được tổ chức và sư môn thừa nhận tán dương nhưng trước đến giờ không hề thích điều đó.
Hơn hai mươi năm cô như đi lạc trong rừng sâu, rõ ràng bản thân có thể sinh tồn nhưng lại không thể đi đâu.
Lúc xuất sư, tự mình hỏi sư phụ:
Sư phụ, vì sao người ta phải sống?
Còn nhớ sư phụ suy nghĩ thật lâu mới trả lời:
Vì những người khác đều muốn sống.
Đúng vậy, chính là cái đáp án kia khiến mình luôn cảm thấy sống nên như vậy, ai mà biết được vì sao mình phải sống, chẳng phải sống vì người khác hay sao?
Những suy nghĩ phức tạp như điện xẹt lướt qua trong đầu, Hoa Vũ nhắm mắt, khuôn mặt xinh đẹp hiện nét cười khó hiểu.
Nhưng đã chuẩn bị tiếp nhận sự thống khổ, chỉ là đến không đúng thời điểm mà thôi.
Trong nháy mắt Hoa Vũ bỗng có cảm giác ở phần eo, một cánh tay nóng như lửa ôm vòng lấy eo cô, cơ thể như được một người nào đó dẫn theo không cần tốn nhiều sức lực.
Cơ thể cảm giác được sự thay đổi trong nháy mắt đó nhưng đầo chưa kịp phản ứng lại, liền kết thúc như vậy rồi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Này, nếu cô cảm giác không trốn thoát được cũng phải thử trốn đi chứ, sao không làm gì lại đợi nếm đao vậy? Cô cũng không đến nỗi xấu mà phải dùng đao làm thẩm mỹ, mà có thẩm mỹ thì cũng vào bệnh viện, ở nơi hoang vắng này có để người ta lấy con dao chặt đem ra gọt mông cô còn to nữa là.
Âm thanh có phần đáng ghét lại như thân thuộc này khiến Hoa Vũ lập tức quay trở về với hiện thực.
Mở mắt ra thấy ánh sáng trước mắt có phần hỗn độn, trong lúc ấy có bóng dáng một người con trai ngang nhiên đứng thẳng, miệng ngậm điếu thuốc, mũi như đang nhả khói, một bộ dạng vô cùng bất cần, hình ảnh hòan toàn đối lập với không khí lúc đó.
Là hắn?
Cố gắng giẫy dụa thoát ra khỏi vòng tay ấy, Hoa Vũ quay đầu lại đúng là nhìn thấy hắn ta. Vẻ mặt bất đắc dĩ của Dương Thần đang trợn mắt nhìn cô.
Ngươi…sao ngươi lại ở đây?
Hoa Vũ nét mặt ửng hồng, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một người đàn ông ôm, tiếp xúc thân mật như vậy.
Lúc này sự xuất hiện của Dương Thần không chỉ làm Hoa Vũ ngạc nhiên mà tất cả những người xung quanh đó đều cảm thấy tim đập loạn xạ.
Vừa mới tưởng rằng Hoa Vũ sẽ bị đồ đao của Lilith cắt làm đôi, vậy mà không ngờ ngay lúc ấy xuất hiện một bóng người, cơ thể Hoa Vũ liền bị nhấc khỏi chỗ đó. Hình ảnh ngưng kết lại lúc đó chỉ thấy một người đàn ông đã ôm lấy Hoa Vũ.
Vĩnh Dạ và thành viên Long Nhị tổ đều nhận ra Dương Thần đúng là vừa mừng vừa hận, mừng vì Dương Thần đã cứu Hoa Vũ, hận vì hắn dám cả gan ôm cô.
Giáo đình và hội nghị hắc ám cũng lộ ra vẻ hoảng sợ. Có thể cứu người dưới đao của Lilith như vậy không chỉ là vấn đề can đảm, mà xét về mặt tốc độ chắc chắn là vượt xa Lilith. Dù xét về tuổi tác Lilith không thể so sánh được với những lớp trước của huyết tộc, nhưng vì huyết tộc cao quý, thánh khí trong tay, nên có thể đứng trong danh sách mười người đứng đầu trong huyết tộc.
Dương Thần không vội vã trả lời câu hỏi của Hoa Vũ, hắn bỗng cảm thấy điếu thuốc trên miệng mình đã tắt lửa.
Hóa ra vừa rồi tốc độ di chuyển quá nhanh, chợt lãnh khí lạnh nên điếu thuốc đã tắt lửa. Dương Thần có phần bất đắc dĩ nhả điếu thuốc mới hút được một nửa.
Cô tưởng ta muốn ở đây sao?
Dương Thần khó chịu nói.
Viêm Hoàng Thiết Lữ của các ngươi thật là nhiều chuyện, giáo đình cùng hội nghị hắc ám tranh cướp chén thánh, đấy là việc nội chính của bọn họ, bọn họ đấu đá hàng mười mấy thế kỷ, các ngươi can dự làm gì? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng bọn họ sẽ sát hại những người dân thường của Hoa Hạ sao? Huyết tộc có điều cấm tuyệt đối, võ trang của giáo đường cũng là ẩn giấu thực lực ngầm, các ngươi làm như vậy ngoại trừ việc tự kiếm chuyện còn có điểm nào tốt chăng?
Hoa Vũ có phần không biết phải làm sao:
Đây là mệnh lệnh tối cao, hơn nữa… hội nghị hắc ám không phải là một mặt của tà ác sao?
Xem ra các ngươi không biết gì về huyết tộc cả, đợi sự việc này kết thúc sẽ nói cho các người biết.
Dương Thần thở dài:
Vốn dĩ ta chỉ định đứng ngoài xem các ngươi đánh, nhưng cô lại muốn chết nên ta nghĩ đi nghĩ lại thôi vẫn là cứu cô vậy.
Hoa Vũ sửng sốt một lát, vì mình mới xuất hiện? Trong lòng có chút khác thường nhưng không kìm nổi tò mò:
Vì sao? Vì tôi mà ra mặt?
Cô nghĩ xem, cô cùng Thái Nghiên là chị em, Thái Nghiên cùng bà xã tôi là chị em tốt, bà xã tôi gọi cô là chị, lúc trước xảy ra cướp ở ngân hàng, coi như cô giúp tôi giải vây, trước kia cũng coi như có qua lại vài lần, những người tôi quen biết ở trong nước không nhiều, đối với cô cũng không có quan hệ thân thiết gì, chỉ coi như có quen biết, nếu như cô chết rồi, dù có không có liên quan gì đến tôi, nhưng nghĩ đến một vài người sẽ vì cô mà buồn phiền đau lòng thì tôi cũng có một phần trách nhiệm thấy chết mà không cứu chứ.
Dương Thần vừa nói vừa lấy trong túi quần ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Trong đêm tối, màu khói trắng hiện ra rất rõ nét. Thong dong hút một hơi xong hắn mới tiếp tục.
Số cô cũng không tệ, nếu như vài năm trước thì chắc chắn tôi sẽ thấy chết không cứu, nhưng bây giờ tôi lập gia đình rồi, sống cũng phải ra con người, dù sao thì cũng phải làm những việc sao cho giống con người làm.
Hoa Vũ bị nghe một loạt những lí do không hiểu đầu cuối gì cũng không hỏi gì thêm, không khỏi có chút hối hận so với những gì mình mong đợi, tự mình đang nghĩ gì. Hắn chẳng qua cũng chỉ là người kì lạ vậy thôi mà.
Chỉ có điều lúc đó sự xuất hiện của Dương Thần làm những người có mặt đều có những suy nghĩ khác nhau.
Lúc này tình hình chiến đấu đã trở nên gay cấn, giáo đình chỉ còn lại Gabriel, Tomas, Authur cùng bảy tám gã kỵ sĩ, thành viên của Long Nhị Tổ của Vĩnh Dạ ai nấy cũng đều bị thương.
Lilith, Archimonde, và năm vị trưởng lão của huyết tộc phía hội nghị hắc ám trong tay vẫn còn khoảng 4 tên người hầu.
Vì Lilith cùng thanh đồ đao kết hợp quá hoàn hảo nên kết quả thực sự của cuộc chiến không thể đoán biết được. Nhưng vì chén thánh vẫn trong tay huyết tộc nên giáo đình chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Vì vậy, sự xuất hiện của Dương Thần bất kể là nghiêng về phía bên nào cũng đều là một sự kết thúc cho cuộc chiến này.
Vị tiên sinh này, dù rất tò mò muốn biết ngài là ai, nhưng bây giờ ta chỉ muốn biết, ngài giúp đỡ bên nào.
Lilith có thể cảm nhận rõ nhất sức mạnh thực sự của Dương Thần, lúc đó đã thu lại thanh đồ đao, thận trọng hỏi.
Vĩnh Dạ tuy rằng oán hận Dương Thần nhưng lúc đó vì tính mạng nên cũng muốn kéo Dương Thần về phía mình bèn lập tức nói:
Còn phải hỏi sao? Không thấy anh ta vừa cứu người của Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng ta sao, các ngươi nếu biết điều hãy mau giao nộp chén thánh, cút khỏi Hoa Hạ.
Dương Thần lạnh lùng nhìn Viĩnh Dạ:
Mẹ nhà ngươi chứ, cái lỗ tai nào của nhà ngươi nghe thấy ta là đồng bọn với nhà ngươi? Ngươi còn lảm nhảm nữa ta xử ngươi luôn, ngươi nghĩ rằng cái mạng của nhà ngươi đáng cho ta cứu sao?
Một loạt câu nói không chút nể tình làm ngạo khí của Vĩnh Dạ vội thu lại vào bụng. Sắc mặt Vĩnh Dạ lúc đỏ lúc xám, không dám nói thêm nửa lời, thực sự lo Dương Thần không quản việc của họ nữa, thậm chí còn sợ hắn động thủ với mình.
Hắn cảm nhận được uy thế áp đảo của Dương Thần, vừa nãy lại được chứng kiến tốc độ kinh hoàng ấy thì làm sao dám tự tiện đối kháng.
Gabriel lúc này trên mình cũng có chút vết thương, nhưng thực lực vẫn còn rất mạnh, cũng không bị thương nghiêm trọng, nhíu mày hỏi Dương Thần:
Sức mạnh của Các hạ vượt xa ta, lẽ nào cũng là vì chén thánh?
Chén thánh của các người là thật hay giả ta cũng không có cách nào xác minh, vì sao ta lại phải có hứng thú với nó chứ? Hơn nữa, từ “trường sinh” này đối với ta không có mấy ý nghĩa.
Dương Thần cười trào phúng.
Vậy các hạ muốn làm gì?
Archimonde vội hỏi.
Dương Thần nghĩ thầm một chút rồi nói:
Ta chỉ muốn sống yên ổn ở đây, vì vậy người của Viêm Hoàng Thiết Lữ các ngươi không thể một lúc giết quá nhiều. Đương nhiên rồi, bọn họ nhất quyết tiêu giệt các người, ta cũng có thể giúp các ngươi ngăn cản. Cá nhân ta không có cảm giác gì với giáo đình và hội nghị hắc ám của các ngươi, các ngươi đối với ta mà nói cũng không có phân biệt thiện ác tốt xấu, vì vậy, khuyên các ngươi hãy giải tán đi, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Đã chết nhiều kỵ sĩ như vậy, sao có thể dễ dàng cho qua…
Gabriel trầm giọng nói.
Hừ, Gabriel, xem ra không phải vì nhiều người chết mà ngươi không chịu từ bỏ, mà là vì chén thánh vẫn ở trong tay ta nên các ngươi mới không chịu yên phận chứ gì?
Hughes nói đanh thép.
Lilith cười nói:
Không biết các hạ tên gọi là gì, có vẻ như cho dù chúng tôi có rời khỏi Hoa Hạ, đối phương cũng không chịu đâu, không biết các hạ có cao kiến gì không?
Dương Thần bặm môi:
Nếu các ngươi đã vì chén thánh mà phải chiến đấu một mất một còn vậy thì chẳng thà đưa chén thánh cho ta, ta sẽ tiêu hủy nó ngay ở đây, như vậy sẽ không còn phải tranh giành gì nữa.
Không được.
Gabriel và Archimonde cùng đám người đồng thanh hô lớn.
Dương Thần sắc mặt khó coi:
Các ngươi như này không được, thế kia cũng không xong? Các ngươi cho rằng ta đến trưng cầu ý kiến của các ngươi sao? Đừng để ta cáu lên tự ra tay động thủ sẽ không tốt cho các người đâu.
Các hạ đừng ép người quá đáng, mặc dù các hạ thân thủ phi phàm, nhưng chúng ta cũng không phải những người đễ bị bắt nạt.
Archimonde nghiêm nét mặt.
Dương Thần cũng không kiên nhẫn nói thêm, để trễ thêm nữa không khéo Lâm Nhược Khê đi về trước rồi, tối muộn còn ở đây chịu tội sao?
Các ngươi đã không chịu thỏa hiệp vậy ta sẽ khám lần lượt trên người mỗi người các ngươi, để xem đồ vật ở trên người người nào. Các ngươi không đưa ta sẽ tự lấy.
Dương Thần vừa dứt lời, bóng dáng đã biên mất khỏi bị trí, rồi lại xuất hiện bên cạnh Charles.
Charles một phen kinh hãi không đợi kịp tránh đi liền cảm thấy bị một tay của Dương Thần giữ lấy khuỷu tay.
Một luồng sát khí lạnh thấu xương, cảm giác áp bách ngang ngược làm Charles đã từng trải cũng cảm thấy tim đập mạnh, quên cả kháng cự.
Dương Thần rất nhanh chóng điểm trên người hắn, xác nhận không có đồ vật nào trên người Charles bèn bỏ qua gã, nhắm đến mục tiêu tiếp theo – Hughes.
Mọi người có mặt ở đây đều khó có thể tin được Dương Thần lấy trưởng lão Charles làm như món đồ chơi như vậy, lúc này mọi người mới ý thức được Dương Thần nói “tự mình lấy” là thật.
Trong lúc mọi người đều thấy bất lực lại vừa thấy may mắn vì Dương Thần không xuống tay hạ sát th́ bóng dáng của hắn đã trở về nguyên chỗ cũ.
Sao lại có thể…
Dương Thần sắc mặt trầm mặc như thể nhìn thấy điều gì bất ngờ, mắt nhìn chăm chăm vào Hughes chỉ cách trước mặt có khoảng ba thước.
Cùng lúc đó, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Hughes bỗng dưng biến mất.
Hughes!
Archimonde cùng đám người hô lớn, rõ ràng cũng không hiểu rõ tình hình lúc đó, cũng chỉ là quá bối rối.
Không đợi tiếng la hét của mọi người ngớt, ở chỗ Hughes biến mất có một chén rượu màu vàng đang bay lơ lửng trên không trung.
Trong hình ảnh vô cùng dị quỷ ấy không thấy Hughes xuất hiện nữa còn chén rượu từ từ rơi xuống, lăn một vòng trên bãi cỏ dừng lại đúng nơi gót chân Dương Thần…