Con Đường Bá Chủ

Chương 2028: Đại Thánh Sơ Kỳ


“Tiên Thiên Hồ Lô Đằng thành thục?”

Lạc Nam nghe thấy thanh thâm của hai nữ chẳng khác nào nghe được tiếng trời.

Tiên Thiên Hồ Lô Đằng, loại Mệnh Thiên Nguyên Chủng với công dụng đặc biệt này hắn đạt được từ khi mới chỉ chín tuổi.

Hiện tại trôi qua từng ấy năm, được Mộc Ái My, Mộc Linh Nhu, Á Hy Thần và Á Nhi mấy nữ nhân liên tục bồi dưỡng, tiêu tốn không biết bao nhiêu tài nguyên và công sức, rốt cuộc cũng đến ngày thành thục.

Sau khi trưởng thành, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng sẽ có khả năng kết ra một loại quả gọi là Như Ý Hồ Lô, ẩn chứa lực lượng của người bồi dưỡng nó.

Thậm chí nếu có Cấm Kỵ dùng đến lực lượng quy tắc bồi dưỡng Tiên Thiên Hồ Lô Đằng, thì Như Ý Hồ Lô mà nó sinh ra cũng sẽ chứa đựng lực lượng quy tắc, giúp Chí Tôn sau khi luyện hóa sẽ lĩnh ngộ đột phá Cấm Kỵ, mức độ quý giá không cần nói cũng biết.

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, bắt đầu cân nhắc nên dùng lực lượng nào để bồi dưỡng Như Ý Hồ Lô.

Ngay từ đầu, hắn rất thèm thuồng Hư Vô Chi Lực của Cự Mỹ Anh, có ý định để cho nàng bồi dưỡng ra Hư Vô Hồ Lô cho bản thân luyện hóa, từ đó sở hữu được Hư Vô Chi Lực.

Nhưng sau khi có thêm nhiều kiến thức, hắn nhận ra Hư Vô Chi Lực cũng không phải thật sự cường đại và hữu ích với mình trong thời điểm này.

Bởi vì muốn đối phó Hư Vô Chi Lực chỉ cần dùng lực lượng đẳng cấp cao hơn hai đại cảnh giới là được.

Ví dụ như hiện tại hắn chỉ là Tiểu Thánh, vậy địch nhân chỉ cần sử dụng Thánh Tướng Lực trở lên, bất kỳ loại thuộc tính nào là đã có thể thoải mái đối phó Hư Vô Chi Lực của hắn.

Trong khi kẻ thù của Lạc Nam hầu hết đều có tu vi cao hơn hắn vài đại cảnh giới, vậy nếu sở hữu Hư Vô Chi Lực ở thời điểm này đối mặt địch nhân khác nào vô dụng?

Nên hiểu rằng Hư Vô Chi Lực là tồn tại độc lập, nó không thể dung hợp với Bá Lực để cường đại được, vì Hư Vô sẽ tự động hóa giải các lực lượng khác, vô pháp kết hợp thành một.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Lạc Nam cảm thấy đợi tu vi mình cao hơn rồi sở hữu Hư Vô Chi Lực cũng không muộn, hiện tại cần ưu tiên cho các loại lực lượng khác có thể gia tăng chiến lực ngay lập tức.

Thánh Kiếp Kim Lôi của Diễm Nguyệt Kỳ, Băng Hồn Lực của Hoa Thanh Trúc, Diệt Sinh Độc của Liễu Ngọc Thanh, Niết Bàn Thánh Hỏa của Phượng Nghi, Tịch Diệt Thánh Viêm của Phượng Tịch Y, Cửu U Tử Hỏa của Phiêu Tử Hàm…

Tất cả đều là những lực lượng thế gian hiếm có, cực kỳ cường đại.

Nhưng cuối cùng, Lạc Nam quyết định lựa chọn loại lực lượng của Hi Vũ.

Bất Diệt Viêm của Bất Diệt Điểu.

Đây là ngọn lửa độc nhất vô nhị của Bất Tử Điểu biến dị, ẩn chứa khả năng phục hồi thương thế kinh khủng, một khi đã cháy lên là vô pháp dập tắt, chỉ cần Bất Diệt Viêm vẫn còn cháy, Bất Diệt Điểu sẽ không thể bị tiêu diệt.

Đương nhiên công hiệu đó chỉ áp dựng với thần thú Bất Diệt Điểu mà thôi, còn Lạc Nam tuy rằng sở hữu Bất Diệt Viêm thì xem như có thêm một lực lượng vừa mạnh vừa phục hồi khủng, chứ không thể thật sự bất diệt như Bất Diệt Điểu được.

Bất quá hắn vẫn tuyển chọn Bất Diệt Viêm làm lực lượng khai trương cho Tiên Thiên Hồ Lô Đằng.

“Hi Vũ, Hi Vũ…nàng giúp ta dùng Bất Diệt Viêm bồi dưỡng Tiên Thiên Hồ Lô Đằng đi!”

Thế là Lạc Nam vội vàng truyền âm cho Hi Vũ đang chiến đấu với Tuế Nguyệt bên trong Linh Giới Châu.

“Thế nào? Vậy mà lựa chọn Bất Diệt Viêm của thiếp à?” Hi Vũ nhếch miệng cười đắc ý:

“Thật vinh hạnh nha.”

“Haha, ta đối với Bất Diệt Viêm thèm nhỏ dãi đã lâu, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.” Lạc Nam cười khoái trá.

“Hừ, muốn có Bất Diệt Viêm cũng được nhưng chàng cho thiếp lại cái gì?” Hi Vũ trêu tức hỏi.

“Mười lần lên đỉnh liên tục!” Lạc Nam cười dâm đáp.

“Phi, tên xấu xa.” Hi Vũ đỏ mặt gắt giọng mắng.

Nàng giận dỗi lắc mông đi vào Linh Dược Điền, nơi có một dàn dây hồ lô khổng lồ leo chằn chịt, che phủ cả một vách núi đá cao chót vót.

Nhìn tổng thể, dàn hồ lô này liên tục phóng ra hào quang thần bí, cực kỳ cao thâm huyền ảo như có thể tác động đến thiên địa.

Theo hướng dẫn của Á Hy Thần mấy nữ, Hi Vũ khoanh chân ngồi dưới chân núi, sắc mặt nghiêm nghị.

GÁY!

Hư ảnh Bất Diệt Điểu kiệt ngạo giang rộng đôi cánh, ngọn lửa hai màu trắng đen khủng bố cuồn cuộn bóc lên, hướng về toàn bộ dàn hồ lô thiêu đốt.

Kỳ quái là trước sức mạnh của Bất Diệt Viêm, dàn dây hồ lô này không hề bị cháy, ngược lại tất cả phiến lá xanh ngát của nó đều đang hoạt động, tham lam hấp thụ Bất Diệt Viêm của Hi Vũ vào bên trong.

Trước ánh mắt mong đợi của Lạc Nam, khi lực lượng của Hi Vũ gần đến mức suy kiệt, ở giữa dàn hồ lô liền xuất hiện một đóa hoa với từng cánh hoa như ngọn lửa Bất Diệt đang thiêu đốt.

Đơm hoa rồi kết quả, một quả Hồ Lô to chừng bắp đùi người trưởng thành nhanh chóng mọc ra, cuối cùng thành thục rơi xuống đất.

“Thành công rồi.” Mấy nữ Á Nhi, Mộc Ái My mừng rỡ nhảy cẩng lên, quả hồ lô này là thành quả rất nhiều năm cố gắng của các nàng nha.

Mà khi thành công sinh ra quả hồ lô, kích thước của Tiên Thiên Hồ Lô Đằng trên vách núi lại cấp tốc thu nhỏ, trở về trạng thái non nớt, hiển nhiên bản thân nó cũng tốn rất nhiều lực lượng trong việc đơm hoa kết quả, cần có thời gian được chăm sóc và khôi phục để có thể sẳn sàng tiến vào giai đoạn thành thục cho quả tiếp theo.



Cũng không biết lại mất thời gian bao lâu.

“Phù…phù…phù…” Hi Vũ thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi mệt mỏi nằm ngửa ra.

Lạc Nam nhìn mà đau lòng, vội vàng đem nàng phóng ra ôm lấy âu yếm, lau lau mồ hôi trên mặt giai nhân, hôn hôn vài ngụm.

“Mệt muốn chết thiếp.” Hi Vũ lười biếng lựa tư thế thoải mái nằm trong lòng hắn.

“Haha, lão bà…nàng biết làm nũng với ta cơ à?” Lạc Nam đầy vui vẻ hỏi.

Hình tượng Côn Lôn Nữ Hoàng cao quý uy nghiêm, không sợ trời không sợ đất biến đi đâu mất, lúc này chỉ có một tiểu thê tử đang hư nhược nằm trong lòng phu quân.

“Tiểu tử dám trêu đùa trẫm, có tin trẫm không thèm để ý tới ngươi?” Hi Vũ ngẩng lên cái đầu kiêu ngạo nói.

“Nữ Hoàng xin đừng!” Lạc Nam một mặt cầu khẩn: “Để tiểu nhân hầu hạ người…”

“Không cần…đừng…”

Trong tiếng phản kháng đầy yếu ớt, sư phụ nữ hoàng lại bị tên đồ đệ tinh ranh đè xuống.

Đại chiến ba trăm hiệp…



Hi Vũ toàn thân mềm nhũn, thần sắc thoả mãn mê ly nằm ở một bên, ngọc thể thơm tho lầy lội không chịu nổi.

Lạc Nam khoanh chân ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, trước mặt lơ lửng một quả hồ lô với hai màu đen trắng như ngọn lửa âm dương bập bùng đang xen…

Đây chính là sản phẩm của Tiên Thiên Hồ Lô Đằng do Hi Vũ dùng Bất Diệt Viêm bồi dưỡng mà thành, Lạc Nam đặt cho nó cái tên Bất Diệt Hồ Lô.

Không hề do dự, hắn há to mồm cắn từng ngụm lớn.

Hừng Hực.

Hồ Lô vừa bị ăn vào, từng cổ Bất Diệt Viêm tinh khiết và cường đại đến cực điểm nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, bao phủ toàn bộ đan điền.

Bất Diệt Viêm bên trong Bất Diệt Hồ Lô không đơn thuần là lực lượng của Hi Vũ, nó đã trở thành một loại tài nguyên cao cấp, ẩn chứa nguồn năng lượng phong phú đến cực điểm do Mệnh Thiên Nguyên Chủng – Tiên Thiên Hồ Lô Đằng kết thành.

Diễm Tâm Đỉnh của Lạc Nam hưng phấn đến cực điểm, hoàn toàn không thua gì khi gặp được Vĩnh Hằng Thuộc Tính, nó cấp tốc thôn nạp Bất Diệt Viêm cuồn cuộn vào bên trong, kết hợp với Bá Đỉnh bắt đầu luyện hoá.

Kèm theo đó, tu vi của Lạc Nam tăng lên một cách vô cùng vững chắc.

Vốn dừng lại ở Tiểu Thánh Viên Mãn quá lâu rốt cuộc phá vỡ ranh giới, chính thức đột phá Đại Thánh Sơ Kỳ.

Lạc Nam trong lòng mừng rỡ như điên, vẫn giữ bình tĩnh lấy ra vài trăm mỏ Nguyên Thạch, ôm lấy Hi Vũ tiếp tục song tu.

Vừa cùng nàng song tu, hắn vừa vận chuyển cả Long Tiên Thánh Điển và Toạ Thiền Dương Kinh, nằm yên bên dưới để Hi Vũ cưỡi lên hạ thể của mình.

Theo động tác của hai người, Nguyên Thạch xung quanh hoá thành vô vàn Nguyên Khí dung nhập vào cơ thể.

Tất cả Tiểu Thánh Lực của Lạc Nam nhanh chóng được chuyển hoá thành Đại Thánh Lực, củng cố tu vi, căn cơ vững chắc, chiến lực đại tăng.

“Kim Nhi, ta đã là Đại Thánh, vì sao Lục Đạo Luân Hồi Tâm còn chưa khai mở đạo kế tiếp?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi, phát giác được Lục Đạo Luân Hồi Tâm vẫn còn án binh bất động.

“Điều kiện mở ra mỗi đạo sẽ tăng dần theo thời gian, lần trước Tiểu Thánh Sơ Kỳ khai mở được Yêu Đạo, lần này nói không chừng phải đến Đại Thánh Trung Kỳ hoặc Hậu Kỳ mới kích hoạt được đạo tiếp theo…” Kim Nhi nãi thanh nãi khí trả lời.

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, xem ra để kích hoạt hết cả lục đạo của Lục Đạo Luân Hồi Tâm không phải chuyện dễ dàng a.



Vài ngày sau, Lạc Nam ôm Hi Vũ đến ra mắt mẹ chồng.

Lần này hắn cũng giới thiệu hết nữ nhân bên trong đan điền của mình cho Ninh Vô Song nhận thức, ngay cả Xích Tà cũng không ngoại lệ.

Sau một phen choáng váng, Ninh Vô Song cũng chỉ có thể chép miệng thích nghi với việc phong lưu đa tình của nhi tử.

Có thêm nhiều con dâu khuynh thành khuynh quốc, nàng cũng thấy tự hào và hãnh diện, không quên dặn hắn chăm chỉ tu luyện Toạ Thiền Dương Công cho tốt.

Về phần Tiểu Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý, Lạc Nam chưa biết làm sao để giải thích các nàng là nữ nhi của mình, nên cũng không vội mang hai nữ nhi ra ngoài giới thiệu.

Nha đầu Tiểu Tiểu hình như vẫn còn hờn dỗi sư phụ, bất quá vẫn đi ra bái kiến Ninh Vô Song, gọi một tiếng bà bà khiến nàng như già đi không ít, liền bất mãn yêu cầu cứ gọi là Ninh tiền bối là được rồi.

Chỉ có Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi là thoải mái công khai thân phận nghĩa nữ của Lạc Nam, được Ninh Vô Song yêu mến vô cùng, ngay cả Lạc Sương, đại tẩu Ninh Huyền Tâm và các vị Lạc Gia trưởng lão cũng xem các nàng như tiểu công chúa, sủng ái có thừa.

Thành viên nồng cốt của Lạc Gia hiện tại chủ yếu sinh hoạt dưới không gian lòng đất, bên trên chỉ có các tộc nhân đa số là quả phụ mà thôi.

Trong bầu không khí gia đình, đại trưởng lão Lạc Hà liền báo tin Dạ Thanh Thu và Thủy Triều Tịch trở về.

Lạc Nam liền tiến lên trên nghênh đón…



Cảm nhận một thoáng, khí tức của Thủy Triều Tịch quả thật đã từ Thánh Hồn Đế Trung Kỳ đạt đến Thánh Hồn Đế Hậu Kỳ rồi, hiệu quả thật sự cực giai.

“Có thể giúp ta tăng tiến tu vi Hồn Tu không?” Lạc Nam nhìn thấy mà thèm thuồng hỏi.

Nếu Dạ Thanh Thu đã có thủ đoạn giúp Thánh Hồn Đế đột phá, vậy nàng cũng giúp một Đại Hồn Thánh sơ kỳ như hắn được mà phải không?

“Hừ, ta còn chưa thần thông quảng đại đến mức đó.” Dạ Thanh Thu trợn tròn đôi mắt đẹp nói:

“Chẳng qua ta biết một nơi có truyền thừa của Thánh Hồn Đế Viên Mãn, vì đột phá Chí Tôn thất bại dẫn đến vẫn lạc, nên ta mang Thủy Triều Tịch đến tiếp nhận một phần tu vi còn sót lại của vị cường giả đó mà thôi, hiện tại truyền thừa đã hết, ngươi đừng mơ mộng.”

“Vậy à…” Lạc Nam ngoài mặt tiếc nuối chép miệng, trong lòng thầm suy đoán vị cường giả đã chết đó liệu có phải người của Tu La Giáo hay không?

Nếu là đúng như suy đoán, vậy Tu La Giáo sẽ còn tích lũy bao nhiêu truyền thừa như vậy?

Nói đến cũng khá lâu rồi Tu La Giáo chưa giao nhiệm vụ cho hắn, cũng không biết nhiệm vụ tiếp theo sẽ là cái gì.

Ninh Vô Song cất tiếng cười lãnh khốc:

“Được rồi, mọi thứ đã sẳn sàng, là thời điểm đi săn rồng.”



Thiên Cơ Lâu.

“Tin tức các vị cần rốt cuộc đã có…”

Một thanh âm êm tai vang lên từ phía sau, hai tên Sát Long Vệ vội vàng quay người nhìn lại.

Chỉ thấy Vũ Lăng Phi mở ra đại môn Thiên Cơ Lâu, sắc mặt áy náy nói:

“Lâu Chủ trước đó bế quan nên không thể cung cấp tin tức, hắn vừa xuất quan ta liền giúp các vị liên hệ.”

“Không tệ.” Hai tên Sát Long Vệ nhìn nhau gật đầu, lên tiếng:

“Giá cả thế nào? chúng ta muốn biết tất cả thông tin về những kẻ lai tạp Long Tộc ở phạm vi lân cận Càn Quân Đế Quốc, bao gồm lai lịch, nguồn gốc và thực lực của hắn.”

“Rất đơn giản, chi phí một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính.” Vũ Lăng Phi cười nói.

“Đắc như vậy?” Sắc mặt hai tên Sát Long Vệ phía sau áo choàng liền trở nên vô cùng khó coi.

“Hết cách rồi.” Vũ Lăng Phi nhún nhún vai: “Thân phận người đó có chút đặc thù, các vị muốn biết tất cả về hắn, giá như vậy đã tương đối rẻ.”

“Thế à…” Hai tên Sát Long Vệ đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu truyền âm thương lượng một chút.

“Được rồi, không cần tất cả tin tức về kẻ đó nữa, chúng ta chỉ muốn biết vị trí hiện tại của hắn mà thôi.” Một người trong hai tên lên tiếng.

Chỉ cần có được vị trí mà kẻ tạp chủng kia đang hiện diện, bọn hắn sẽ trực tiếp đến săn lùng.

“Nếu là như thế thì giá cả sẽ giảm xuống rất nhiều.” Vũ Lăng Phi cười nói:

“Một loại Thiên Địa Dị Vật hoặc một loại Hỗn Độn Khí là được.”

Hai tên Sát Long Vệ cân nhắc giây lát liền gật đầu, thật ra trong lúc săn giết một số tạp chủng, bọn họ cũng thu được kha khá chiến lợi phẩm, trong đó có cả Thiên Địa Dị Vật.

Thế là cả hai lấy ra một loại Dị Ám đưa cho Vũ Lăng Phi, đồng thời chờ đợi nàng cung cấp tin tức.

Không để bọn hắn đợi lâu, nàng thản nhiên nói luôn:

“Vị trí hiện tại của kẻ mà các vị muốn săn giết là Mê Linh Sâm Lâm, tranh thủ nhanh lên, bằng không hắn có thể rời đi nơi khác.”

“Thì ra là tại nơi đó, hừ…tên tạp chủng này cũng rất biết chỗ trốn mà!”

Hai người cùng lúc nở nụ cười lạnh lẽo.

Chẳng trách bọn hắn truy tìm lâu như vậy vẫn biệt vô âm tín, thì ra con mồi đang ở trong Mê Linh Sâm Lâm, nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Như sợ mục tiêu bỏ trốn, bọn hắn cũng không cùng Vũ Lăng Phi chào hỏi, cấp tốc ngự không mà đi.

Nhìn theo bóng lưng của hai kẻ này, ánh mắt Vũ Lăng Phi cũng lóe lên nhàn nhạt sát khí.

Hai kẻ này liên tục gọi nam nhân của nàng là tạp chủng, nếu không phải không đủ thực lực, nàng đã tự tay làm thịt bọn chúng.

“Hừ, hy vọng các ngươi chết không quá khó coi…”



Chúc cả nhà tối vui vẻ Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com