Con Đường Bá Chủ

Chương 250: Giương Cung Bạt Kiếm


“Không phải người ta chứ còn ai vào đây?”

Á Nhi nũng nịu hừ một tiếng, thân hình bé bỏng đã như chuồn chuồn lướt nước nhảy đến đình viện…

“Mạt tướng tham kiến công chúa!” Á Liên Nga xoay người đứng dậy thi lễ…

“Liên Nga tỷ tỷ không cần khách sáo nha!” Á Nhi híp mắt cười, nhảy vào lòng Lạc Nam ngồi gọn lỏn…

Lạc Nam gương mặt mộng, vốn hắn đã sớm đoán dung nhan của Á Nhi nhất định không tệ, nào ngờ vượt xa cả tưởng tượng, đủ sánh ngang với Kim Nhi rồi…

Tiểu cô nương này một khi lớn lên, chính là tồn tại khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân đấy…

“Tinh Linh công chúa, muội ngày càng dễ thương nha!” Thiên Diệp Dao hai mắt phát sáng, lao đến chộp Á Nhi vào lòng nâng lên, nhoẻn miệng cười rạng rỡ…

“Hừ, Thánh Nữ tỷ tỷ tốt nhất tránh xa mẫu thân của Á Nhi ra một bên, ta đã quyết định đem nàng gả cho Tiểu Nam ca ca rồi…” Á Nhi phồng má, hai tay chống nạnh nói…

“Phốc!”

Đám người vừa nghe lời nói bưu hãn, cả đám đồng loạt phun ra một ngụm trà…

Ngay cả Lạc Nam cũng ho sặc sụa, Diễm Nguyệt Kỳ ánh mắt lóe lên có mùi nguy hiểm…

“Tiểu nha đầu muội chớ nói lung tung, cẩn thận Nữ Vương đem ca ca đá khỏi Tinh Linh Đảo…” Lạc Nam vội vàng đường hoàng đính chính nói…

“Ca ca chết nhát, có Á Nhi mai mối ngươi còn sợ cái gì? Mẫu thân cả đời không xem nam nhân ra gì, ca ca ngươi là người đầu tiên được nàng chủ động mời về Tinh Linh Đảo, có cơ hội rất lớn nha!” Á Nhi nháy mắt cười hì hì…

Tinh Linh Nữ Quốc có quân sư, ngay cả danh sách khách mời đến dự sinh nhật cũng do người này đề ra, duy chỉ có Lạc Nam là được đích thân Tinh Linh Nữ Vương mời đấy…

Đám người vừa nghe sắc mặt cổ quái nhìn sang Lạc Nam, Thiên Diệp Dao một mặt ghen tỵ nghiến răng nghiến lợi, Diễm Nguyệt Kỳ như cười như không, ý vị vô cùng…

Á Liên Nga một mặt mắt không thấy tâm không phiền, giường như chẳng nghe được chuyện động trời này…

“Khụ khụ, được rồi…muội có thứ gì tặng cho ca ca thế?” Lạc Nam thấy một đám nữ nhân dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, vội vàng đánh trống lãng…

“Ten ten ten tèn” Á Nhi ngây ngô lồng tiếng, từ lồng ngực móc ra một con thỏ trắng đáng yêu, hai mắt to tròn linh động ngập nước, bị nàng xách lấy hai cái lỗ tai…

Trong lúc nhất thời, hương thơm dễ chịu lan tỏa bốn phía, liên miên không dứt…

“Con thỏ?” Đám người hai mặt nhìn nhau, rất nhanh gương mặt cả đám đều ngưng trọng…

Bởi vì con thỏ này mùi thơm rất nồng, thậm chí có thể khiến Linh Khí xung quanh tụ tập mà về…

“Nhân Sâm Triệu Năm?” Á Liên Nga nhảy dựng lên, con thỏ này chính là gốc nhân sâm có Linh Tính tại Tinh Linh Đảo, thuộc một trong số các linh dược quý giá nhất…

Đám người nghe nàng nói bừng tĩnh, trách không được con thỏ trước mặt nhìn qua thần kỳ như vậy, thì ra là gốc nhân sâm sống lâu quá nên có thể hóa hình thành động vật…

“Nhân Sâm luôn là Linh Dược dễ sinh ra linh tính hơn giống loài khác, có thể hóa hình động vật chạy nhảy lung tung là điều dễ hiểu…” Thành Bích có kiến thức không tầm thường, mở miệng cười nói…

“Đây ca ca cầm đi!” Á Nhi nhoẻn miệng cười đáng yêu đưa con thỏ vào tay Lạc Nam…

“Đa tạ muội!” Lạc Nam chân thành gật đầu, đem thu vào Linh Giới Châu mặc nó nhảy nhót…

“Đừng khách sáo với muội, ca ca tặng muội Trầm Hương Quả muội đã sử dụng đấy hì hì” Á Nhi cười lanh lợi, chợt ý niệm vừa động…

Từ thân thể nhỏ nhắn của nàng, một mùi hương so với Nhân Sâm Triệu Năm còn dễ ngửi hơn lan tỏa ra xung quanh, đám người thoải mái hít hà, rất thần kỳ…

Phục dụng Trầm Hương Quả khiến cơ thể Á Nhi thơm rất tự nhiên, thậm chí có thể thu phóng hương thơm một cách bình thường…

Lạc Nam mỉm cười, Trầm Hương Quả nếu so với Nhân Sâm Triệu Năm không đáng vào đâu, thậm chí ân tình khi Tinh Linh Nữ Vương bảo vệ hắn trước Băng Kiếm Lão Nhân đều khiến Lạc Nam khắc ghi trong tâm khảm…

Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ báo đáp Tinh Linh Đảo gấp nhiều lần…

Trong lúc đám người trò chuyện vui vẻ, một âm thanh xướng lên giữa không trung…

“Bách Linh Học Phủ - Bách Hiểu Sinh công tử đến…”

Gương mặt vốn vui vẻ của Lạc Nam cấp tốc trầm xuống, trong đôi mắt hắc bạch phân minh lóe lên một tia sát khí…

“Đây là Tinh Linh Đảo, nể mặt Nữ Vương tiền bối” Diễm Nguyệt Kỳ nắm lấy tay hắn tiến hành truyền âm, sợ Lạc Nam không nhịn được động thủ…

Lạc Nam gật đầu, hít sâu một hơi bình ổn lại nội tâm, Bách Linh Học Phủ lọt vào danh sách khách mời hoàn toàn là điều dễ hiểu, chỉ là không ngờ người đến lại là Bách Hiểu Sinh…

Đám nữ nhân nhận ra biến hóa khác thường của hai người, cả đám đều ngầm hiểu nguyên do, bất quá vẫn im lặng không nói gì…

Bên trên không trung, hai thân ảnh từ hư không bước ra…

Một thanh niên nam tử Châu Á ung dung nho nhã, mái tóc đen tuyền tùy ý búi cao, toàn thân áo trắng tung bay, trên tay là quạt xếp phe phẩy, diện mạo anh tuấn lễ độ, nhìn qua hết sức thân thiện dễ gần…

Chính là Bách Hiểu Sinh…

Sau lưng hắn, một lão già tóc trắng lưng còng, làn da khô gầy nhăn nheo, cung kính cúi đầu…

Khiến ánh mắt Lạc Nam hơi co lại vì lão già này là một Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả…

“Hiểu Sinh ra mắt Tinh Linh Nữ Vương, ra mắt Tinh Linh Đảo…” Bách Hiểu Sinh thân thiện mỉm cười chắp tay, khí độ ung dung như chưa từng có…

“Hừ, đồ ngụy quân tử!” Thiên Diệp Dao bĩu môi, trong mắt xuất hiện một tia khinh thường…

Với tính cách hồn nhiên của nàng còn đánh giá Bách Hiểu Sinh như vậy, đủ thấy nhân phẩm người này thế nào…

Người ngoài không biết chuyện nhìn vào nhất định sẽ bị đối phương mê hoặc…

“Không ngờ lần này Bách Linh Học Phủ lại cử Bách công tử đến Tinh Linh Đảo, thật hân hạnh!” Một nữ tướng quân Tinh Linh Nữ Quốc hết sức xinh đẹp ngự không mà lên, mở miệng chào tiếp đón…

“Không dám, bất quá Liên Nga tướng quân đâu rồi?” Bách Hiểu Sinh trong mắt xuất hiện một tia tiếc nuối, ra vẻ thản nhiên hỏi…

“Liên Nga muội muội có chút chuyện, Tinh Linh Nữ Quốc chúng tôi đã chuẩn bị phòng riêng cho công tử, mời!” Vị tướng quân kia ung dung cười đáp…

Bách Hiểu Sinh gật đầu, chợt ánh mắt khóa chặt về Đình Viện giữa rừng kia, nơi Lạc Nam và chúng nữ đang ngồi trò chuyện…



“Thú vị…” Bách Hiểu Sinh nhẹ nhàng cong môi, hạ mình đi xuống…

Lão già sau lưng hắn như hình với bóng theo sát phía sau…

Thấy hắn đang đi đến Đình Viện, Thiên Diệp Dao phồng má hừ một tiếng:

“Có kẻ mặt dày không mời mà đến, Dao Dao mất vui!”

U Cơ nghe vậy, thân hình đã lóe lên thành bóng đen, một lần nửa xuất hiện đã ngăn chặn phía trước Bách Hiểu Sinh, nghiêm nghị nói:

“Tiểu thư không chào đón ngươi, mời về cho!”

“U Ảnh tiên tử thông cảm, tại hạ chỉ muốn gặp Linh Nga và Song Nguyệt chào hỏi mà thôi…” Bách Hiểu Sinh gương mặt bình thản, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng lên xuống…

Với thân phận của mình, hắn cũng không e ngại Đa Bảo Các quá nhiều…

Bách Hiểu Sinh là một trong những thanh niên có bối cảnh cao bậc nhất Tinh Cầu, dù xếp hạng trên Hoàng Kim Bảng của hắn thua kém Thiên Diệp Dao, nhưng chẳng hề e sợ chút nào…

“Linh Nga tiên tử và Song Nguyệt tiên tử đang là khách của tiểu thư chúng tôi” U Cơ nhấn mạnh, hai thanh Hắc Đao đen kịch cùng lúc đã xuất hiện trên lưng…

“Ồ, bổn công tử cũng muốn thử một chút sức mạnh của U Ảnh tiên tử đấy, mùi vị của một con Báo cái nhất định rất không tệ haha!” Bách Hiểu Sinh quỷ dị mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn hai thanh đao trên lưng U Cơ…

XOẸT…

Trong ánh mắt kinh dị của Lạc Nam, Lệ Huân đột ngột hóa thành một hình nộm vải, thân hình đầy đặn vốn an tĩnh đã sớm biến mất…

Khi xuất hiện đã đứng cạnh Bách Hiểu Sinh, một thanh Katana sắt lẹm dài hơn 2 mét kề ngang cổ hắn, bên hông nàng là túi phi tiêu sắt lẹm, mắt đẹp bình thản nhưng tràn ngập sát khí khóa chặt con mồi…

“Ninja?” Lạc Nam nhìn biểu hiện của Lệ Huân, trong mắt xuất hiện vẻ khác lạ…

Thành Bích cùng Bảo Kiều không kém cạnh chút nào, y phục tung bay, phi người mà lên…

Trong tay Bảo Kiều xuất hiện một thanh bút lông, nàng phát họa vài đường nét lên các mảnh giấy trắng, từng loại Phù Chú uy lực mạnh mẽ lập tức xuất hiện…

Động tác hết sức thành thạo tùy ý…

“Phù Sư?” Lạc Nam giật mình lần thứ hai…

Mà Thành Bích càng là quỷ dị hơn, bên cạnh nàng đột ngột xuất hiện hai con rối bằng gỗ khổng lồ như hai tôn cự thần hộ vệ, kiên cố đến cực điểm, thân hình so với cây Cổ Thụ kế bên đủ sức sánh vai, khí thế chúng nó phát ra hoàn toàn không kém Luyện Hư Kỳ…

“Khôi Lỗi Sư?” Lạc Nam triệt để đứng bật người dậy, cảm thấy ngày hôm nay mình đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác…

Hắn không ngờ mỗi thị nữ bên cạnh Thiên Diệp Dao đều có tài năng riêng biệt như vậy…

U Cơ là yêu thú công tốc vẹn toàn, chiến lực mạnh mẽ…

Lệ Huân là Ninja, tinh thông ám sát cùng nhẫn thuật quỷ dị…

Thành Bích là Khôi Lỗi Sư điều khiển con rối gỗ chiến đấu…

Bảo Kiều là một Phù Sư cấp cao, tại chỗ chế phù, nhìn động tác nhất định không kém Lục Cấp…

Bốn nữ nhân bốn trường phái, lúc này lại vì tiểu thư nhà mình cảm thấy không thích mà lần lượt ngăn cản Bách Hiểu Sinh, chỉ cần đối phương tiến lên một bước các nàng sẽ không ngần ngại động thủ…

“Không hổ danh là người của Đa Bảo Các…” Lạc Nam lẩm bẩm một câu, hạ người ngồi xuống, trong mắt lấp lóe dị quang…

Diễm Nguyệt Kỳ mỉm cười châm trà cho hắn, nàng đã sớm biết bản lĩnh của tứ nữ nên không thấy bất ngờ…

Lão già sau lưng Bách Hiểu Sinh vừa muốn tiến lên đã bị hắn lắc đầu ngăn cản, nhìn tứ nữ mỉm cười nói:

“Bốn vị tiên tử làm bản công tử thật sợ nha, bất quá đây là Tinh Linh Đảo, không thích hợp để động thủ động cước…ta chỉ có chút chuyện muốn nói cùng Linh Nga và Song Nguyệt thôi, chẳng làm phiền đến tiểu thư nhà các vị đâu!”

Thiên Diệp Dao hừ một tiếng, nét hồn nhiên và lạnh lùng trên gương mặt đang có xu hướng chuyển đổi…

“Bổn tọa không có chuyện muốn nói cùng tiểu nhân đánh lén, ngoài một chữ Chiến!” Diễm Nguyệt Kỳ hai mắt nhướn lên, môi thơm khai mở…

Trong đôi mắt của Lạc Nam lôi đình chi lực lấp lóe…

“Bách công tử đã đến tức là khách, nên trở về nghỉ ngơi, hôm nay bản tướng quân bận bồi tiếp Bảo Lung Tiên Tử rồi!” Á Liên Nga cũng cảm thấy tình hình không thích hợp, mở miệng từ chối….

Bản thân nàng là thiên tài Tinh Linh Nữ Quốc, dung nhan lại xinh đẹp tuyệt trần, số người theo đuổi ở Hải Châu có không ít…

Mà Bách Hiểu Sinh luôn tìm cách tiếp cận nàng, rất có thể là một trong số đó…

Những lần nàng rời đảo làm nhiệm vụ đều có tên này xuất hiện, không ngờ hiện tại lại chạm trán tại đây…

Á Liên Nga không biết lòng dạ của Bách Hiểu Sinh là thế nào, nhưng các vị trưởng bối trên Đảo đều căn dặn nên tránh xa người này ra một chút…

“Không ai chào đón ngươi, mời rời đi cho!” U Cơ vươn cánh tay ra phía sau, Song Đao sắt lẹm đã nắm chặt trong tay nàng…

Hắc Ám lượn lờ xung quanh không khí, bầu trời trở nên u ám…

Mà tam nữ còn lại cũng một mặt nghiêm nghị…

Chuyện năm xưa khi tên này cho người đánh lén Diễm Nguyệt Kỳ mặc dù rất ít người biết, nhưng với khả năng tình báo siêu tuyệt của Đa Bảo Các không thể không biết…

Thậm chí các nàng còn biết kẻ ra tay đánh lén Diễm Nguyệt Kỳ là một trưởng lão Bách Linh Học Phủ nữa cơ…

Từ lần đó Thiên Diệp Dao và tứ nữ luôn rất khinh thường Bách Hiểu Sinh, chưa bao giờ chào đón người như hắn…

Bởi vì Thiên Diệp Dao rất mến Diễm Nguyệt Kỳ…

Bách Hiểu Sinh thấy mình rất không được hoan nghênh, chẳng những không chút tức giận nào, trái lại còn chuyển dời ánh mắt đến trên thân Lạc Nam, ra vẻ bất ngờ thốt lên:

“Đây không phải vị Yêu Nghiệt Lạc Nam công tử sao? Hiểu Sinh ngưỡng mộ đại danh đỉnh đỉnh đã lâu, không biết có cơ hội đối ẩm hay không?”

Chúng nữ trong mắt xuất hiện một tia cười lạnh, da mặt của người này dày vượt quá tưởng tượng của các nàng…

Bất quá loại người như vậy mới là nguy hiểm nhất…

Có thực lực, có bối cảnh, lại nóng giận không hiện ra ngoài, kẻ như vậy mới đáng đề phòng…



Trong lúc nhất thời, chúng nữ nhìn sang Lạc Nam, xem hắn đáp lời như thế nào…

Ánh mắt Hắc Bạch của Lạc Nam thản nhiên liếc đến gương mặt nho nhã chân thành của Bách Hiểu Sinh, há mồm phun ra một ngụm nước miếng, không quên nhả ra một chữ:

“Cút!”

Chúng nữ xém chút phì cười, Á Nhi càng là không khách khí vỗ tay cười khanh khách…

“Tiểu nhi to gan! Ngươi biết đang đối mặt với ai sao?” Lão già sau lưng Bách Hiểu Sinh rốt cuộc không nhịn được mở miệng quát, khí thế Hợp Thể ầm ầm mà ra, ép mạnh về phía Lạc Nam…

“Lão cẩu, ngươi làm bổn thánh nữ tức giận!” Thiên Diệp Dao không biết từ bao giờ đã vươn người đứng dậy, bộ dạng lười biếng sớm biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng cao quý của một Thánh Nữ…

Theo tiếng nói của nàng, khí thế của lão già hoàn toàn biến mất, tiếng thần thú Kim Sí Đại Bằng Điểu ngạo nghễ cửu tiêu loáng thoáng quanh quẩn trong không gian…

Ánh mắt lão già hơi đổi, mà Bách Hiểu Sinh càng là gương mặt ngưng trọng, hắn nằm mơ cũng không thể ngờ Lạc Nam lại dám vô lễ với mình như thế…

Càng không ngờ Thiên Diệp Dao sẽ phản ứng lớn như vậy…

Á Liên Nga thật sự không phải mục tiêu chủ yếu của hắn, người hắn quan tâm chính là Tinh Linh Nữ Vương cơ…

Bởi vì Tinh Linh Nữ Vương bình thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít rời khỏi Tinh Linh Đảo, vì thế Bách Hiểu Sinh chỉ có thể tiếp cận Á Liên Nga, mong muốn từ đó kéo gần quan hệ với Tinh Linh Đảo cùng Tinh Linh Nữ Vương mà thôi…

Không thể không nói tên này có mục tiêu rất vĩ đại, cũng rất quyết đoán…

Với thực lực Luyện Hư Hậu Kỳ tiếp cận Viên Mãn lại dám đánh ý đồ chinh phục Tinh Linh Nữ Vương…

Tất cả mọi chuyện là có nguyên nhân, vì năm xưa khi hắn truy đuổi Diễm Nguyệt Kỳ vào Tinh Linh Đảo, Tinh Linh Nữ Vương từng đích thân xuất hiện cứu nàng, hơn nữa còn không hề che mặt…

Từ đó về sau, trong lòng Bách Hiểu Sinh chưa bao giờ quên dung nhan của Tinh Linh Nữ Vương dù chỉ một chút, thậm chí trong giấc mơ cũng nhìn thấy nàng…

Bách Hiểu Sinh luôn tự cho rằng, tại Hải Châu Đại Lục này, chỉ có Tinh Linh Nữ Vương mới xứng đáng với hắn…

Phụ thân hắn là Hiệu Trưởng Bách Linh Học Phủ, chính là Độ Kiếp Kỳ cường giả, hắn có lòng kiêu ngạo như vậy là điều dễ hiểu…

Nhân diệp trăm năm Sinh Nhật Tinh Linh Nữ Vương tổ chức một lần, Bách Hiểu Sinh vội vàng tìm đến…

“Cút!” Thiên Diệp Dao thấy Bách Hiểu Sinh chẳng đi, không tiếp tục kiên nhẫn, bàn tay nhẹ nhàng hướng về Bách Hiểu Sinh chợp tới…

GÁY…

Có tiếng hót hung tàn vang vọng, bàn tay nàng hóa thành Vuốt Kim Sí Đại Bằng, thế công bá đạo xuyên thủng không gian…

“Dạ Đao Trảm!” U Cơ hóa thành bóng đêm, hai lưỡi đao từ trên không chém xuống…

“Đại Lực Song Thủ!” Thành Bích hé mở môi thơm, hai tôn Khôi Lỗi khổng lồ công tới…vươn ra hai đại thủ to tướng hàng lâm mà đến…

Không gian triệt để nát bấy trước hai nấm đấm này…

“Ảnh Độn!” Lệ Huân hé môi, thân hình tan biến, Katana trong tay chém ngang…không gian xuất hiện vét chém như cắt gọt đen kịch…

Mục tiêu là cổ Bách Hiểu Sinh…

Chưa dừng lại ở đó, Bảo Kiều xoay người một vòng, hai tấm Bùa Chú mang theo sức mạnh hủy diệt ầm vang mà đến, một băng một lửa, hư không tầng tầng sụp đổ…

Năm loại công kích, Thiên Diệp Dao nhìn qua có uy thế nhỏ nhất, nhưng lại trí mạng nhất, móng vuốt Đại Bằng ngập trời Kim Quang khóa chặt đường lui của Bách Hiểu Sinh…

Hoàng Kim Bảng top 5 không thể xem thường…

Ngay cả lão già sau lưng Bách Hiểu Sinh cũng âm thầm nghiêm nghị, bàn tay khô gầy ngưng tụ lực lượng muốn phản kích…

Diễm Nguyệt Kỳ cùng Lạc Nam nhìn nhau, bật người đứng dậy, Lôi Hỏa Huyền Công đồng loạt xuất hiện trong tay…

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc…một tấm Cự Khiên phá không mà đến, như tường thành bất tận ngăn cản trước mặt Bách Hiểu Sinh…

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Từng loại công kích khủng bố đánh vào tấm khiên, phát ra âm thanh hủy thiên diệt địa, Đình Viện đổ nát điêu tàn…

Nhưng đều bị hóa giải…

Đây là một tấm Mộc Khiên lục bạch xen lẫn, cao rộng xuyên thủng vân tiêu, độ cứng cáp không kể đâu cho hết…

“Mộc Vương Khiên? Nữ Vương ra tay rồi…” Á Liên Nga trong miệng lẩm bẩm…

Trong bầu không khí giương cung bạc kiếm, một âm thanh nhu hòa trong trẻo vang vọng mà đến:

“Bảo Lung Tiên Tử không nên tức giận, Hiểu Sinh công tử mời đi nghỉ ngơi! Bản Vương tiếp đón chậm trễ rồi…”

“Tinh Linh Nữ Vương? Là nàng!” Bách Hiểu Sinh mừng rỡ dị thường, vội vàng phe phẩy quạt xếp trong tay, hướng về hư không nhìn đến…

Hy vọng thấy được thân ảnh nữ nhân trong lòng…

Đáng tiếc trong mắt hắn chỉ là bầu trời vô tận…

Bất quá đã để Tinh Linh Nữ Vương can thiệp, hắn cảm thấy thỏa mãn rồi, vội vàng chắp tay:

“Làm phiền Nữ Vương rồi, bổn công tử hoàn toàn vô ý xung đột…xin nghe theo nàng sắp xếp…”

Nói xong, quạt xếp nhẹ phẩy, cùng lão già sau lưng lùi về phía sau, trong thoáng chốc đã biến mất dạng…

Mà âm thanh của Tinh Linh Nữ Vương mang theo lực lượng thần bí, khiến sắc mặt Thiên Diệp Dao diệu lại, nhân cách lạnh lùng một lần nữa ngủ say…

Trong tay Lạc Nam và Diễm Nguyệt Kỳ, Hợp Linh Chưởng cùng Diễm Lôi Kim Ô Phá tan biến từ lúc nào…

Tứ nữ Thành Bích trở về vị trí cũ…

Mộc Vương Khiên sừng sững ngự trị một bên, tâm lý vốn thoải mái của đám người không còn lại chút gì…

Ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, từ ngày hôm nay, cái tên Bách Hiểu Sinh này khiến hắn nhớ kỹ…