Chỉ là một đôi hoa tai Đông Châu thôi mà, ta còn có đôi lớn hơn.
Có điều, hắn không nên để ta nhặt lại đồ vứt đi của người khác.
Sinh thần năm ngoái, Mạnh Diệp nài nỉ ta mãi, hỏi ta về kiểu dáng, mẫu mã và tay nghề của đôi hoa tai đang thịnh hành ở kinh thành.
Ta không chịu nổi sự quấn quýt của hắn, hỏi ngược lại hắn muốn làm gì.
Hắn xoa mũi, tủi thân lẩm bẩm:
"Chỉ muốn tự tay làm một đôi hoa tai cho phu nhân, sao nàng không giả vờ không biết đi."
Ta thắp đèn, tỉ mỉ nói cho hắn nghe cả đêm.
Hắn nghe rất chăm chú, bảo ta chờ tin tốt của hắn.
Trong lòng vui vẻ háo hức chờ đợi sự bất ngờ của hắn.
Nhưng ngày sinh thần của ta, hắn lại tặng ta một đôi vòng tay bằng ngọc bích.
Ta hỏi hắn về đôi hoa tai, mặt hắn cứng đờ, cúi đầu:
"Tay nghề không tinh, vẫn không nên làm xấu mặt."
Hắn dành hết tâm huyết cho người khác, chỉ để lại cho ta sự qua loa.
Đôi vòng tay đó, là được sự cho phép của cô nương kia, hắn mới dám đưa đến trước mặt ta.
Ta ngày ngày đeo nó, tự cho là tình cảm đầy ắp nhưng hóa ra đều là sự sỉ nhục của người khác dành cho ta.
Trước đó lâu hơn, hắn mang theo công vụ, cũng mang theo nàng ta đến Giang Nam ở lại nửa năm.
Nửa năm đó, hắn đưa nàng đi du ngoạn đêm trên sông Tần Hoài, cõng nàng leo lên đỉnh núi Hoàng Sơn.
Thậm chí còn ôm nàng trong lòng triền miên một đêm trên dòng Trường Giang mênh mông.
Những nơi ta từng hào hứng dẫn hắn đi qua, hắn đều đi lại một lần nữa, cùng với người mới như hoa như ngọc.
Ma ma từng làm bánh hoa quế cho chúng ta, mắt đã mờ, hỏi thăm tình hình của ta xong, còn chúc mừng hắn như ý nguyện, cuối cùng cũng có được một thiên kim, ngay cả dung mạo cũng có vài phần giống phu nhân.
Cô nương kia cứng cổ: "Ta không phải con gái của nàng ta, nữ nhân già khắc phu, nàng ta làm sao có phúc khí như vậy."
Mạnh Diệp đã nói thế nào?
Ồ, hắn cười tủm tỉm chỉ vào mũi nàng, cười nàng là con quỷ nhỏ hẹp hòi, chỉ ghen tuông những chuyện không đâu.
"Nói nỗi đau của người khác làm gì? Nàng giúp ta sinh thêm mấy đứa nữa là được."
Hóa ra ta là người khác, là những chuyện không đâu.
Lời hắn nói, như một cái tát đau điếng, đánh cho tình cảm thời thiếu nữ của ta tan vỡ.
Ôn Vân Dương nhận được tình yêu rõ ràng và mãnh liệt nên nàng kiêu ngạo nói với người hầu:
"Nữ nhân già đã già nua, lấy gì tranh với ta?"
"Chờ ta sinh hạ trưởng tử của phủ thái phó, nàng ta dù có nuốt phải ruồi cũng phải ngoan ngoãn đón ta vào phủ."
"Phục vụ hầu hạ cho ta, còn phải nuôi nấng con trai ta cho tốt."
Cô nương kia treo bài cầu nguyện cho con ta vào cổ chó, vênh váo chu môi hỏi Mạnh Diệp:
"Vậy nữ nhân già trong viện thì sao?"
Mạnh Diệp khựng lại, giọng nói nhẹ bẫng:
"Không quan trọng!"
Trong dòng chảy thời gian, chúng ta đã đi đến mối quan hệ không đáng nhắc đến, đường khác nhau thì phải chia tay, ta không hối tiếc.
Ta hận là, Mạnh Diệp đã giày xéo tình cảm của ta.
Hận là, bọn họ đã giày xéo con ta.
Phương trượng đã từng nói rõ, bài cầu nguyện không rời khỏi cha mẹ, mới có thể cầu xin cho đứa trẻ c h ế t oan một kiếp sau giàu sang an lạc.
Nhưng hắn lại dung túng cho người khác treo nó vào cổ chó để mua vui.
Làm cha mẹ, tính cho con cái xa xôi, thậm chí đến cả đời đời kiếp kiếp.
Chỉ có thể nói, Mạnh Diệp không xứng làm cha của con ta.
Đêm mưa lớn, ta ngồi thừ ngoài hành lang, mặc cho mưa ướt nửa người.
Cái lạnh và nỗi đau lòng, như muốn xé nát ta.
Còn cái gọi là phu quân của ta, ở một viện khác, cùng cô nương kia nghe mưa thưởng trà, tính toán tương lai.
Hắn ôm nàng, dịu dàng nói:
"Mẫu thân đã nói, nếu thật sự đến bước xé rách mặt mũi thì Mạnh gia tuyệt đối không thể tuyệt tử tuyệt tôn, chỉ có thể nhẫn tâm bỏ mẹ giữ con."
"Người bị bỏ là đích mẫu, giữ con yêu của chúng ta."
Nghe xong từng lời từng chữ thuật lại của Liên Thành, lòng ta như bị bóp nghẹt, ngột ngạt không thở nổi.