Danh Môn Kiều Thê

Chương 141: Chuyện này nàng biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết được


Lạc Bảo Anh ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, vì không cần thỉnh an, làm cái gì cũng chậm rãi, hạ nhân cũng coi nàng như đậu hũ, đối đãi vô cùng cẩn thận.

Về phần thức ăn càng thêm tỉ mỉ, nàng liếc mắt một cái, phát hiện nhiều hơn tám món so với ngày thường, Tử Phù cười giải thích: “Sợ thiếu phu nhân thay đổi khẩu vị, đầu bếp cũng không biết nên làm loại nào, đây là tính toán làm thử xem thiếu phu nhân có thích không ạ.”

Lạc Bảo Anh nói: “Chỉ thấy mệt mỏi buồn ngủ thôi, không giống tình trạng mà người khác hay nói, có lẽ là chưa đến lúc đó,” nàng cầm đũa lên, cũng không giống trước kia, cẩn thận nhìn rồi nói: “Đổi hết thành bạc?”

“Không chỉ có vậy, đồ ăn này đều để cho bọn nô tỳ thử trước rồi mới đưa tới đây.”

Lạc Bảo Anh khẽ nhíu mày.

Không cần phải nói, đây nhất định là Vệ Lang phân phó, hắn lo lắng có người mưu hại nàng, nhưng rốt cuộc là ai? Vệ lão gia tử tự mình hạ lệnh vẫn không điều tra ra, kẻ thoát được đều thoát, bị chết đã chết, có thể thấy được chủ mưu phía sau màn này cực kỳ cẩn thận, Lạc Bảo Anh cũng không nghĩ tới, Kim Huệ Thụy đi rồi, vậy mà vẫn còn có người tiếp tục gây sóng gió.

Nàng phải cẩn thận một chút, như vậy mới có thể được lâu dài.

Tháng bảy vừa qua, chẳng mấy lại đến trung thu.

Lại là một ngày hội náo nhiệt, Vệ lão phu nhân từ sáng sớm đã dặn dò hạ nhân mua đèn màu, tới trung thu treo trong sân viện, trên cây, dưới mái hiên, trong lương đình, xung quanh chỗ ngắm trăng cũng treo lên, để cho sáng bừng mới tốt, lại cho người chuẩn bị yến tiệc phong phú, đương nhiên, bánh trung thu ắt không thể thiếu, chỉ nguyên nhân bánh cũng có tới mười loại.

Nhìn ngoài cửa sổ hạ nhân tới tới lui lui, bận rộn đến mức chân không chạm đất, Lạc Bảo Anh đỡ bụng ngồi xuống thở ngắn than dài: “Ta nghe nói bọn họ mua cua!”

Vệ Lang đang viết chữ, làm như không nghe thấy.

Lạc Bảo Anh bực: “Ta đang nói với chàng đấy!”

“Đừng đánh chủ ý lên con cua, thịt cua tính lạnh nên nàng không thể ăn.”

“Cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, hôm qua ngay cả dưa mặn cũng không cho ta ăn, chàng dứt khoát để ta chết đói cho xong!” Nàng tức giận cầm lấy quyển sách trên bàn ném một cái, “Sớm biết thế thì đã không mang thai, nhìn cánh tay ta mà xem, chỉ biết kêu ta ăn thịt ăn cá.”

Béo lên một vòng, tuy rằng bụng vẫn chưa phồng lên nhưng nàng đã cảm thấy thân mình có chút bất tiện.

Từ khi nàng có thai, đặc biệt một tháng này thật sự để cho Vệ Lang hiểu được cái gì gọi là chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung, lúc cao hứng còn đỡ, chứ lúc mất hứng thì nói biến sắc mặt là lập tức biến sắc mặt, chỉ không thể ăn cua thôi, thế mà dám ném cả sách của hắn. Nhìn nàng dẩu môi có thể treo được chai dầu, Vệ Lang thở dài ôm nàng lên đùi: “Ngoại trừ cua còn muốn ăn cái gì?”

“Chỉ muốn ăn cua, những thứ khác đều không cần.”

Khóe miệng Vệ Lang căng cứng, suy nghĩ một chút mới nói: “Nếu nàng thật sự muốn ăn, vậy thì cứ ăn đi, cùng lắm con sinh ra nhỏ hơn một chút với hay ốm vặt mà thôi… Hẳn là sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng, nếu không lần sau Hầu gia tới đây, nàng nói với hắn mời một thái y ở lại trong phủ nhà ta được không? Có thái y ở đây, nàng muốn ăn cái gì mà không được.”

Đây là ngoài sáng thì chiều theo nàng, nhưng lại âm thầm đe dọa, Lạc Bảo Anh sao lại nghe không hiểu, đánh hắn một cái, hắn cười không ngừng, đặt cánh tay tới bên miệng nàng: “Cho nàng ăn cái này, muốn không?”

Lạc Bảo Anh há mồm cắn một ngụm, lưu lại hai hàng dấu răng.

“Thật đúng là muốn, cũng không ngại bẩn.” Hắn nhướn mày, “Ta còn chưa tắm, nếu không thì ta tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi nấu lên cho nàng ăn, hiện giờ nàng ăn nhiều, không biết làm thế nào để cho nàng ăn no, chỉ có thể cắt thịt nuôi hổ thôi.”

Nàng bật cười rộ lên.

Hắn xoa đầu nàng, hắn đương nhiên không thể hiểu được vì sao nàng lại có những cảm xúc khó lý giải, nhưng tất nhiên là có liên quan tới việc mang thai, hắn không thể lĩnh hội, cho nên những lúc nàng vô cớ gây rối thì hắn cũng không so đo, cầm lấy giấy Tuyên Thành đưa cho nàng xem: “Hôm qua trước khi ngủ ta có suy nghĩ hai cái tên cho con, nàng nhìn xem cái nào được?”

Thì ra không phải viết chữ mà là đang viết tên của con.

Lạc Bảo Anh vội nhìn chằm chằm, chỉ thấy một cái là Vệ Đình Bách, một cái là Vệ Cự Xuyên.

“Thế nào?” Vệ Lang có chút đắc ý, “Lan thu hương phong xa, tùng hàn không đổi dung.”

Tùng bách không sợ giá lạnh, tượng trưng cho cao ngạo ngay thẳng hào hiệp khí phách, đình bách ngụ ý triều đình giữa tùng bách, không làm ngọn cỏ đầu tường, cũng không vì giàu sang phóng đãng, còn Cự Xuyên, chỉ cần nhìn hai chữ này lập tức hiểu được hắn đối với đứa con trong bụng nàng ký thác biết bao kỳ vọng!

Lạc Bảo Anh nhẹ giọng nói: “Vạn nhất là nữ nhi thì sao, nhìn hai cái tên này của chàng, đều là nam nhi.”

“Đều nói nắm chắc chín phần, hơn nữa hiện giờ đã được hai tháng, chẳng lẽ còn sờ không ra? Chính là nhi tử.” Vệ Lang cười, duỗi tay sờ bụng nàng, “Nàng nói cái nào được?”

Nàng nhíu mày nói: “Đều khá tốt, nhưng nghe thế nào cũng thấy giống tên của lão nhân gia, không biết vì sao, đột nhiên nhớ đến tổ phụ.”

Vệ Lang véo má nàng: “Nói bậy cái gì, tên còn có liên quan tới tuổi lớn hay nhỏ sao?”

“Đương nhiên là có liên quan, nếu để ta đặt thì sẽ gọi con là A Dương, ta mơ thấy đom đóm hóa thành mặt trời, có lẽ tên con nên mang một chữ dương.” Nàng nghiêng đầu cười nói, “A Dương, đáng yêu biết bao, tiểu hài tử giờ đều gọi nhũ danh, nơi nào sẽ gọi là Đình Bách, Cự Xuyên, chẳng khác nào ông cụ non.”

Vệ Lang không nói gì, hồi lâu mới nói: “Tùy nàng vậy, dù sao lúc con sinh ra cũng không hiểu chuyện, nàng thích gọi thế nào thì gọi thế đấy, nhưng đến khi lớn lên, con phải có một cái tên ra hình ra dáng.”

“Được.” Nàng sờ sờ bụng, “A Dương nghe thấy không, cha con lải nhải nhiều quá.”

Vệ Lang dở khóc dở cười.

Trong chốc lát Lạc Bảo Anh đưa ra một chủ ý: “Nếu không hôm nay mời Thiên Trì tới dùng cơm? Từ khi bọn ta nhận nhau, ta còn chưa trải qua Tết Trung thu cùng hắn đâu.”

“Được, ta cho người đi mời, dù sao hắn sớm muộn gì cũng là muội phu của chúng ta, người khác sẽ không hoài nghi.” Hắn gọi Cửu Lí tới.

Đến buổi chiều, La Thiên Trì vội vã đến, đằng sau là hai gã sai vặt nâng một cái rương lớn.

Mở ra nhìn một cái, tất cả đều là đồ chơi nhỏ tinh xảo, hắn bảo tất cả hạ nhân lui ra ngoài, đĩnh đạc ngồi xuống rồi nói: “Tỷ tỷ, đây đều là đồ chơi lúc nhỏ của chúng ta, vẫn luôn đặt trong nhà kho, ta lại mua chút đồ mới, đến khi cháu ngoại trai sinh ra cũng đủ để nó chơi.”

Lạc Bảo Anh yêu thích không buông tay, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến Lạc Bảo Châu: “Đệ mang hết tới đây thì sao được? Sau này đệ cũng phải có con.”

La Thiên Trì ngẩn ra, lúc đó cũng thật sự không nghĩ tới, hắn xua tay: “Cũng không đáng mấy tiền, mua thêm là được!” Lại hỏi nàng, “Cháu ngoại trai của ta có khỏe không? Không làm loạn chứ, ta nghe nói có lúc sẽ nháo đến mức cơm cũng ăn không ngon, có muốn ta mời một thái y tới đây hay không?”

Vệ Lang cười chế nhạo: “Mời đi, đỡ cho nàng vì một con cua mà khóc nháo với ta.”

Lạc Bảo Anh hung hăng trừng hắn: “Ai khóc nháo với chàng, là chàng keo kiệt không cho ta ăn!”

“Cánh tay ta cũng cho nàng, vẫn còn bực bội?”

La Thiên Trì thấy bọn họ trêu chọc nhau, nghĩ đến tương lai cưới Lạc Bảo Châu, hắn cùng nàng nhất định cũng là cái dạng này, mỗi ngày gặp mặt mỗi ngày nói chuyện, hắn sẽ không bao giờ cảm thấy quạnh quẽ nữa, nhịn không được lập tức cười rộ lên.

Ba người nói chuyện một lát, Vệ Lang mượn cớ đi thư phòng lấy đồ, để hai tỷ đệ bọn họ ở lại nói chuyện, ra tới bên ngoài, hắn gọi Thiên Đông và Cửu Lí tới.

Không giống Cửu Lí luôn theo bên người Vệ Lang, Thiên Đông thường làm việc trong sân viện, lúc này thấp giọng bẩm báo: “Tiểu nhân vẫn nhìn chằm chằm vào An Khánh…”

Vệ Lang cắt ngang lời hắn: “Không phải ngươi nói thuộc hạ của Tào quản sự cũng nhìn chằm chằm An Khánh, đã nhiều ngày vẫn còn không buông sao?”

“Vâng.”

“Có phát hiện ra ngươi không?” Vệ Lang nhướn mày, “An Khánh còn phải giữ lại, ngươi không thể để Tào quản sự phát hiện.”

“Không ạ.” Thiên Đông cười một cái, “Thiếu gia, tiểu nhân có học qua công phu quyền cước.”

Vệ Lang cười nhạt một tiếng: “Học qua có ích lợi gì? Đến bây giờ cũng không bắt được người, bây giờ có chút manh mối ngươi đừng rút dây động rừng, hắn không ra tay thì ngươi cũng đừng nhúc nhích, hắn ra tay ngươi cũng không được nhúc nhích, lập tức tới báo cho ta, quyết không thể trì hoãn.” Lại phân phó Cửu Lí, “Ngươi vẫn đi theo ta, miễn cho người khác hoài nghi.”

Hắn nói xong mới đi về hướng nhị môn.

Tam phòng mặc kệ chuyện này, tất cả đều rơi lên người Phạm thị, ngay cả dùng cơm trưa cũng vội vội vàng vàng, Vệ Xuân Đường nhìn bà một cái rồi nói: “Cũng không cần chu toàn mọi mặt, người trong nhà ăn một bữa cơm cúng nguyệt mà thôi, đơn giản chút không sao, cẩn thận mệt chết thân mình, lại ăn thêm nửa bát đi.”

Trượng phu quan tâm, Phạm thị cười tủm tỉm ăn thêm một chút.

Vệ Xuân Đường và bà đồng thời buông đũa, lúc này Tào quản sự vào bẩm báo, nói là công việc ở phòng bếp, thiếu cái gì, đang nấu cái gì vân vân, Phạm thị nghe xong gật đầu, căn dặn mấy lời rồi tự mình đưa hắn ra ngoài, hai người đứng trên đường đi, xuyên qua cửa sổ, Vệ Xuân Đường nhìn thấy sắc mặt Phạm thị có chút thay đổi.

Đến khi bà trở lại, Vệ Xuân Đường nhàn nhạt hỏi: “Tất cả vẫn tốt chứ?”

Phạm thị nói: “Không có gì.” Bà cúi đầu sửa sang lại sách bút trên án thư.

Tròng mắt Vệ Xuân Đường híp lại.

Ông không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài.

Tới chạng vạng, trong đình viện đã bày hai bàn tiệc, bốn phía treo đèn, ánh trăng đang từ từ dâng cao.

Phạm thị ngồi trước bàn, vẫn không nhúc nhích.

Cũng không biết Vệ Xuân Đường trở về từ lúc nào, đóng cửa lại nói: “Nàng rốt cuộc giấu giếm ta chuyện gì?”

Nghe thấy lời này, tay Phạm thị run lên, suýt nữa làm đổ chén trà, bà áp chế nhịp tim đập, ngẩng đầu cười nói: “Lão gia nói cái gì vậy?”

“Nàng đừng giả ngu với ta, vừa rồi ta đã gặp Tào quản sự.”

Sắc mặt Phạm thị cứng đờ.

Vệ Xuân Đường yên lặng nhìn bà, nhìn gương mặt nữ nhân vẫn còn vẻ thùy mị thướt tha, hai người đã cùng nhau trải qua hai mươi mấy năm tuổi xuân, ông tự cho là hiểu rõ, nhưng cuối cùng lại không phải. Trước đó không lâu, bà để cho Vệ Sùng tới chính phòng thỉnh giáo kiến thức của ông, thuận nước đẩy thuyền để ông làm Đại bá tốt, kiến nghị đi tới thư phòng lớn.

Nếu không nhớ lầm, ngày đó Phạm thị cũng gặp Tào quản sự.

Tào quản sự vẫn luôn là quản sự của bọn họ, khôn khéo có khả năng, rất có thủ đoạn, ở bên ngoài chính là tâm phúc đắc lực của Phạm thị, vì ông bận bịu việc công nên ít trở về, Tào quản sự thật sự rất có ích với Phạm thị, nhưng ông biết rõ năng lực của Tào quản sự, cho nên khi trở lại kinh thành, lúc Vệ lão phu nhân giao lại nội vụ, Tào quản sự tiếp quản tất cả mọi việc của Vệ gia.

Sắp đặt rất nhiều người của Đại phòng tới các phòng khác.

Nhưng mà xảy ra chuyện của Liễu Nga, bọn họ lại không tra được một chút gì.

Dựa vào trực giác của Vệ Xuân Đường, ông biết trong đó chắc chắn có điều kỳ quái, nhưng ông còn tồn một tia hy vọng, hy vọng mình không đoán đúng.

“Ta đã nói chuyện với Tào quản sự, nàng nói rõ ràng cho ta, hắn đã nói hết ngọn nguồn rồi.” Ngón tay Vệ Xuân Đường ma sát vết chai ở ngón trỏ, có chút khó khăn nói, “Trước kia ta luôn sợ mình phụ lòng nàng, bởi vì chuyện của mẫu thân, ta và phụ thân khó có thể hòa hợp, nàng luôn luôn khuyên ta, để cho ta buông bỏ, ta đã cố gắng hết sức. Lần này phụ thân suýt nữa qua đời, ta mới hiểu được, cho dù ông ấy có chết thì ta cũng sẽ không thoải mái, quá khứ không thể mất đi, mặc dù có đền bù, nhưng muốn quay đầu cứu vãn thì tuyệt đối không có khả năng. Trong lòng ta chỉ còn có nàng, có Chương Nhi, Dung Nhi, tốt hơn bất kể thứ gì, dù là Lang Nhi làm các thần…”

Nước mắt Phạm thị rơi xuống, nức nở nói: “Lão gia, ta không phải cố ý muốn hại Lang Nhi, ta chỉ là… Lão gia, rõ ràng vị trí kia nên thuộc về chàng, chàng vì nó mà đã chờ đợi bao lâu? Lang Nhi còn trẻ, có cái khổ nào mà không thể ăn chứ?”

Tràn đầy ai oán.

Vệ Xuân Đường thở dài, ông không phải chưa từng phẫn nộ, thật sự có một số việc là do trời định, Vệ Lang còn trẻ như vậy mà đã thuận lợi lên làm Đại học sĩ, trong lòng ông biết được, tất có một ngày hắn sẽ nhập các. Cho nên vừa mới về kinh thành, ông cũng từng nghi ngờ Vệ Lang, nhưng ở chung lâu ngày, ông biết Vệ Lang có bản lĩnh, tuyệt không phải chỉ là hư danh.

Một khi đã như vậy, chỉ có thể tận lực nghe theo ý trời.

Chìm nổi trong chốn quan trường bao nhiêu năm, nếu thật sự tin vào việc bỏ ra bao nhiêu là có thể lấy được bấy nhiêu, đó là chuyện quá buồn cười.

Ông đi tới ôm lấy bả vai Phạm thị, áy náy nhìn bà: “Là ta không tốt khiến nàng thất vọng.”

“Chàng.” Phạm thị vội nói, “Sao có thể là chàng? Lão gia, chàng chưa từng làm ta thất vọng, là…” Là thế sự vô tình, làm bà khó có thể thừa nhận, bà khóc lóc nói, “Ngược lại là ta, để cho chàng… Lão gia, nếu chàng cảm thấy ta không còn xứng với vị trí phu nhân của chàng, chàng có thể hưu ta.”

Vệ Xuân Đường vỗ về lưng bà: “Chuyện này nàng biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết được, ta chỉ mong nàng chớ lại dây dưa chuyện này, bằng không nàng lập tức sẽ biến thành ta, mấy chục năm qua đều chưa từng thật sự thoải mái, ta không hy vọng nàng biến thành như vậy.”

Lời oán thầm này phát ra từ nội tâm, trong lòng Phạm thị đau đớn, cả người run rẩy nói: “Lão gia, ta nhớ kỹ.”

Ông buông tay ra: “Tào quản sự nói… Nàng còn do dự phải không?”

Phạm thị lắc đầu: “Lão gia, ta còn không tán tận lương tâm, không đến mức sẽ nhìn Bảo Anh xảy ra chuyện, Bảo Anh là đứa bé ngoan… Chàng yên tâm, ta sẽ tự giải quyết chuyện này.”

Vệ Xuân Đường xem xét bà một lúc, nhàn nhạt nói: “Không cần nàng ra tay, nàng đừng dính dáng vào bên trong.” Ông xoay người sải bước rời đi.