Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 69: Thắng


Sau khi được Đàm Cửu Bạch phiên dịch lại, người ngồi giữa là người Mỹ da trắng và Gill cũng lần lượt dùng tiếng anh để giới thiệu. Hai người họ, một người làm chính trị trong chính phủ Mỹ, một người là luật sư nổi tiếng trên thế giới sau lưng có gia thế tài phiệt chống lưng.

Thiều Vân San qua loa đáp lại. Nếu là người khác với lý lịch xịn như thế, cô sẽ đưa đẩy lấy quan hệ, nhưng là họ… thì thôi.

Lúc dealer bắt đầu sắp bài, hướng suy nghĩ của cô lại chuyển sang cái khác.

Nam Thái Gia hỏi nhỏ cô:

“Em có biết chơi không?”

Cô nhìn anh, anh thậm chí còn không biết cô có chơi được không đã sắp xếp cô ngồi vào ghế chính. Giờ thứ cô lo lắng chính là tiền mặt cô mang không có bao nhiêu, không lẽ Nam Thái Gia bẫy cô cởi đồ cá cược?

Nếu thật sự là vậy cô nhất định từ mặt anh, hai người nhất quyết là kẻ thù không đội trời chung…

Không để cô lo lắng nhiều, khi Dealer xinh đẹp vừa biểu diễn màn chia bài xong, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, một người đàn ông đã xách theo một vali đen thật lớn đi tới chỗ của cô và Nam Thái Gia.

“Nam gia, cậu mang bao nhiêu?”

Nhìn vali lớn như thế, sắc mặt của mấy người kia đều trở nên nghi ngại.

Thiều Vân San thở phào trong lòng, Nam Thái Gia hình như cũng nhìn ra suy nghĩ của cô, anh mỉm cười, nhàn nhạt trả lời họ:

“Bớt hỏi đi.”

Thiều Vân San để ý đến sắc mặt của mấy người kia, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Người của Nam Thái Gia đặt vali dưới đất, cô nhìn anh hỏi ý, anh khẽ gật đầu. Tiếp đó, Thiều Vân San cẩn trọng cúi người, ngón tay xinh đẹp khẽ tách mở vali. Đàm Cửu Bạch, Gill và cả Eric đều nghiêng người muốn nhìn trộm. Cô biết Nam Thái Gia không muốn cho họ xem nên chỉ hé một chút, chả nhìn thấy cái quái gì rồi lại cẩn thận đóng vào.

Đàm Cửu Bạch ngồi gần Nam Thái Gia nhất, tầm nhìn cũng rõ hơn mấy người khác nhưng chẳng nhìn được gì trong vali hết. Khi anh ta thấy hành động đóng vali dứt khoát của cô, anh ta có chút bất đắc dĩ nói:

“Vân San… một mình Nam Thái Gia lươn lẹo đủ rồi, cô đừng như vậy chứ… Chúng tôi muốn biết lần này Nam gia dẫn gái theo thì chịu chi bao nhiêu…?”

Thiều Vân San vẻ mặt tỉnh bơ:

“Kệ anh.”

“…”

Đàm Cửu Bạch thất vọng than:

“Đúng là được cả đôi mà!”

Biết không thể dò ý từ Thiều Vân San, đám người bắt đầu tập trung vào ván bài. Thiều Vân San không có hứng với những thứ cờ bạc đỏ đen thế này… Chỉ là đã ngồi vào đây rồi chẳng lẽ lại nói không chơi, vậy cũng không được nên cô tùy cơ ứng biến, cứ bốc bài trước.



Ghế của Nam Thái Gia sát ngay bên cạnh, dáng ngồi thư thả ngả về sau, khửu tay gác hẳn trên lưng ghế của Thiều Vân San. Góc nhìn vừa hay xem được bài cô bốc, người khác nhìn vào thì cảm giác anh đang công khai ‘người này là của tôi’.

Thiều Vân San cảm thấy hơi thở của anh sát gần, cô cũng yên tâm hơn phần nào. Tập trung bốc bài và đến phần đặt cược.

“Nam gia, đặt bao nhiêu?”

Gill Đông Âu râu dài miệng hỏi Nam Thái Gia nhưng mắt thì không rời khỏi Thiều Vân San. Chỉ riêng khoản một mình anh ta ba em thì cô cũng hiểu anh ta dễ gái cỡ nào.

Nam Thái Gia phất tay ra hiệu cho người đàn ông giữ vali, người đó cẩn thận từ trong vali lấy ra vài xấp tiền. Tư thế giấu diếm thấy rõ khiến người ta không nhìn ra được trong vali là còn bao nhiêu. Chỉ có Thiều Vân San, ngay lúc vali hé ra cô đã mở to mắt vì ngỡ ngàng.

Nhìn biểu hiện của cô, có người đã thở phào nhẹ nhõm:

“Xem ra là không ít rồi.”

Nam Thái Gia đặt hai trăm nghìn đô cho ván bài đầu tiên.

Thiều Vân San e ngại nhìn sang Nam Thái Gia, bài che lên miệng vì sợ bị đọc khẩu hình, cô nhỏ giọng nói vào tai anh:

“Anh đặt hết thế này thì ván sau chơi bằng gì?”

Đầu óc Nam Thái Gia bay bổng theo hơi thở ngọt ngào của Thiều Vân San bên tai, cảm giác này còn khiến anh hưng phấn hơn cả khi lỡ hôn cô lần đó.

Nhìn tai anh đỏ bừng lên bất ngờ, vẻ mặt đứng đắn nói thầm lại vào tai cô:

“Yên tâm đi, tiền của họ tối nay sẽ là của chúng ta.”

Thiều Vân San dòm dòm anh đầy vẻ ‘không yên tâm’, sau đó cô đành rào trước:

“Anh đừng có giở trò gì đấy nhé!”

Vốn dĩ cô nghĩ vali to như kia sẽ đựng nhiều tiền lắm, ai ngờ nó rỗng đến không thể rỗng hơn được. Không biết Nam Thái Gia định làm gì nữa.

Sau khi Nam Thái Gia mở bát số tiền đầu tiên, những người tiếp theo lần lượt ‘theo’.

Nhìn đống tiền được đẩy ra giữa bàn, Thiều Vân San âm thầm thèm thuồng. Cô không giỏi chơi bài bạc, nếu thua thật thì mất hết cả tiền… Số tiền đó, Nam Thái Gia cho cô có khi còn có ích hơn.

Bỗng nhiên cảm thấy tóc mình vướng vướng gì đó, Thiều Vân San vừa nhìn sang đã bắt gặp hành động đang nghịch tóc cô của Nam Thái Gia. Cô biết tóc cô thơm, nhưng chỗ đông người thế này anh đừng lộ liễu cầm tóc cô đưa ngang mũi ngửi như vậy chứ?

Cô ghét bỏ thu tóc mình về.

Anh khẽ nói:

“Yên nào.”

Yên?



Ai mới là người có tư cách nói câu đó?

Đàm Cửu Bạch nhìn hai người, gai mắt nói:

“Có chơi không hay là phát cơm chó đấy?”

Thiều Vân San ngứa miệng đáp trả:

“Có cơm chó mà phát ấy!!”

Nhìn sắc mặt Đàm Cửu Bạch vặn vẹo, Gill và Eric đều tò mò không biết hai người đã nói gì bằng tiếng mẹ đẻ, họ bắt Đàm Cửu Bạch phiên dịch nhưng anh ta hờ hững từ chối khiến cho họ sốt sắng không yên.

Thiều Vân San là người đi trước, cô nhanh chóng đánh con bài đầu tiên.

Tiếp theo lần lượt những người khác.

Những lá bài đầu tiên cô đánh xuống đã được mọi người hết sức cẩn thận, trong đó Thiều Vân San sợ mất tiền, ba người kia thì sợ Nam Thái Gia. Phải biết những lần trước chơi, chỉ trừ trường hợp Nam Thái Gia nhường, còn không là anh ôm hết tiền từ đầu tới cuối.

Người đánh là Thiều Vân San nhưng cô cảm thấy bọn họ rất lơ là cô. Trừ Gill, ánh mắt hai người còn lại cứ liếc liếc nhất cử nhất động của Nam Thái Gia liên hồi.

Cho tới khi gần đến những lá cuối, Thiều Vân San mới thấy căng thẳng. Lúc này không còn cách nào khác ngoài việc nhờ Nam Thái Gia mách bài. Cô nâng bài ra trước mặt anh cầu cứu.

Nam Thái Gia rõ ràng hiểu rõ mà còn cố ý làm ngơ, khiến Thiều Vân San lại phải che bài lên miệng, nói nhỏ tai anh.

“Anh tập trung một chút đi, bây giờ đánh thế nào nữa?”

Anh vừa hưởng thụ cảm giác cô sát gần, vừa nhỏ giọng chỉ điểm:

“Đánh con lớn nhất.”

Thiều Vân San cũng định đánh con lớn nhất, nhưng lại sợ bị mấy người kia chặn nên vẫn chưa xuống tay. Hiện tại có Nam Thái Gia, cô dứt khoát đánh xuống không thắc mắc nhiều.

Cả ba người kia đều đồng loạt không ra quân vì cho rằng Thiều Vân San vẫn cầm con bài chủ chốt phía sau. Kết quả họ đã bị lừa, phần còn lại, Thiều Vân San nhanh chóng hạ nốt.

Ván bài đầu tiên kết thúc trong mơ màng.

Nhìn số tiền được đẩy về chỗ của mình, đôi mắt phượng khi ấy mới hiện lên ý cười nhẹ điểm thêm sự xinh đẹp cho nốt ruồi ở đuôi chân mày. Có lẽ nét đẹp của Thiều Vân San rất thu hút phản diện, cô vừa cười một chút những người kia nhất thời đã ngây ra.

Tầm mắt cô hướng về phía Đàm Cửu Bạch, bụng nghĩ nam phụ bừa bãi này xứng đáng không có được đứa con gái đầu tiên của cô.

Nam Thái Gia ngửi thấy mùi nguy hiểm, ngay lúc người phụ nữ ngồi bên cạnh này đang mắt đối mắt không rõ ý tứ gì với Đàm Cửu Bạch, anh đã mở miệng châm chọc:

“Giáo sư Đàm đã cua được thanh mai trúc mã của mình chưa?”