Để Tôi Được Gặp Em

Chương 66


Thời gian chờ đợi không lâu, chỉ nửa phút hoặc có khi là ngắn hơn. Cửa mở ra từ bên trong.

Trời sắp tối rồi trong nhà lại không có mở đèn, tia sáng ở hành lang len lỏi vào mới có thể miễn cưỡng mà xé tan khe hở ảm đạm.

Hình bóng của Thịnh Mẫn ẩn giấu sau bóng tối, Lý Huyền không nhìn rõ cậu. Chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài và các khớp rõ ràng trên tay nắm cửa, giống như đồ sứ vừa mới ra khỏi lò vậy.

“Ra mồ hôi rồi.” Bàn tay trắng như sứ đó thu về, rất nhanh đã đưa qua một miếng khăn giấy: “Lau đi.”

“Cảm ơn.” Lý Huyền đi lên trước một bước mới có thể nhìn thấy rõ mặt cậu.

Thật là gầy quá đi. Lý Huyền nghĩ, cũng không biết ngày nắng ở phía nam quá ít hay là vì duyên cớ khác mà cả người như mất máu vậy.

“Sao hôm nay anh lại đến đây?” Thịnh Mẫn cũng giống như tìm không được lời để nói vậy. Nhẹ cười một cái rồi nói một câu: “Đã lâu không gặp rồi.”

“Hai mươi bảy ngày.” Lý Huyền buộc miệng nói ra.

Tiếng vừa dứt, trên mặt có chút sự kinh ngạc chưa kịp che đậy, ngược lại lại thầm nghiêng đầu tránh ánh mắt của đối phương.

Sự im lặng kéo dài quá lâu, đèn tự động mở bằng âm thanh trên đỉnh đầu bị tắt rồi. Lý Huyền gõ nhẹ vào bức tường khiến cho đèn sáng lại lần nữa. Ánh sáng đến rất đường đột, ánh mắt của Thịnh Mẫn rơi trên người anh còn chưa kịp thu lại, chỉ có thể vội vã cúi đầu xuống.

“Muốn vào ngồi một lát không?” Hồi lâu, cậu hỏi một cách rất do dự.

“Có tiện không?”

“Không sao.” Thịnh Mẫn bước sang bên một bước: “Vào đi.”

Trong tủ giày, dép lê mà Lý Huyền từng mang vẫn còn ở trong đó. Khiến cho anh giống như một người trở về sau chuyến đi xa nhà vậy.

Trước khi mở đèn, Thịnh Mẫn do dự một chút: “Trong nhà có hơi bừa bộn, anh đừng để ý.”

“Không sao đâu.”

Kèm theo đó là một tiếng vang nhẹ vang lên, trong phòng khách là ly tách bị vỡ, ghế lộn xộn. Ở trước mặt Lý Huyền là chiếc bánh kem bị nát toàn bộ, còn có gương mặt có hơi không thoải mái của Thịnh Mẫn.

Kem rơi trên sàn gỗ giống như những sợi bông bị mốc, socola làm thành chữ hai mươi hai không biết bị ai giẫm bẹp, nát đến nỗi không còn nhận ra hình dạng ban đầu nữa.

“Còn chưa kịp thu dọn nữa.” Thịnh Mẫn cố hết sức xem như không có chuyện gì mà nở ra một nụ cười, lại không dám đối diện nhìn anh.

Lý Huyền biết đây là tác phẩm của ai, Thịnh Mẫn không nhắc. Anh sẽ không chọc vào vết sẹo của cậu, chỉ là cổ họng có hơi nghẹn lại: “Cậu vẫn ổn chứ.”

“Đương nhiên.” Thịnh Mẫn cười: “Anh ngồi đi.”

Lý Huyền mím môi, đi đến phòng cất đồ lấy cây chổi và đồ lau nhà ra, Thịnh Mẫn nhìn ra ý đồ của anh: “Không cần, tự tôi có thể…”

“Để tôi.” Lý Huyền không dễ gì từ chối nói.

Bàn ghế đều là chuyện nhỏ, đỡ lên là được rồi, các mảnh gốm sứ vỡ ở bốn phía khó dọn dẹp hơn một chút. Khi dọn dẹp tất cả đổ vào thùng rác, Lý Huyền mới nhận ra không chỉ là ly tách, mà còn là mấy cái trang trí bằng gốm sứ mà Thịnh Mẫn rất thích.

“Về mua cho cậu cái mới.” Trong lòng Lý Huyền đầy sự thương hại, theo bản năng mà nói.

Thịnh Mẫn mím môi, không nói thì tốt hay là không tốt, chỉ thúc giục anh: “Được rồi, đưa cây chổi cho tôi đi. Anh mau đi rửa tay đi.”

Từ phòng vệ sinh đi ra, không nhìn thấy Thịnh Mẫn, tìm kiếm một vòng mới phát hiện ra người ở ban công.

Gió lùa vào cuốn qua rèm cửa sổ trong phòng khách, lại thôi bay chiếc áo sơ mi mỏng của cậu. Vỗ sau lưng như khao khát được bay vậy.

Là động thái đó nhưng Thịnh Mẫn cứ im lặng như một bức tranh vậy. Có lẽ là tranh thủy mặc, không cần quá nhiều màu sắc. Lý Huyền dựa vào khung cửa nhìn chằm chằm cậu một cách say sưa một lúc, rồi mới đi xuyên qua phòng khách.

Sau khi vết bẩn được dọn dẹp, tất cả bày trí trong phòng khách cũng rất quen thuộc.

Chiếc gối dài trên sô pha là bọn họ mua cùng nhau, rất nhiều một buổi chiều bình thường. Lý Huyền đi ra từ phòng sách, chỉ nhìn thấy Thịnh Mẫn đang ôm cái gối đó, một tay chống cằm yên lặng mà ngồi xem kịch bản.

Tranh trang trí trên tường được treo lên, anh vịn thang cho cậu.

Đến chiếc bút đặt dưới kệ tivi, cũng là nhãn hiệu mà Lý Huyền quen dùng.

Lý Huyền có hơi ngẩn ngơ, dường như sự xa cách gần một tháng nay không tồn tại, bọn họ vẫn ở bên nhau.

Lúc đi qua cửa phòng sách, đột nhiên rất muốn xem thử xem cái giường đó đã chuyển đi chưa. Không có cách nào kiểm soát được suy nghĩ, động tác của ngón tay nhanh hơn não, đã ấn xuống rồi.

Tiếng xoay cửa nhẹ hơn tiếng thở dài nhiều, chiếc giường đơn vẫn đặt ở chỗ cũ, không có cây cảnh nào được mang đi… Tất cả mọi thứ sau cánh cửa giống như bức ảnh cũ bị dừng hình ảnh vậy.

Thứ duy nhất xuất hiện là một gói hàng chuyển phát nhanh được đặt ở góc tường, Lý Huyền nhận ra logo trên đó. Đến từ một nhà máy máy tính khá có tiếng, trong lòng anh có một sự suy đoán lờ mờ, giống như một cây kim đang chích vào anh vậy. Nhưng giây tiếp theo, anh vẫn đi qua.

Mẫu mã và thông số kỹ thuật in dưới đáy thùng, máy chủ đến màn hình đều là cấu hình cao nhất. Lúc đang đoán thì nhìn thấy tên của người nhận nên đã chứng minh được rồi. Hai chữ Lý Huyền này, từ trước đến giờ chưa từng đẹp mắt như vậy.

Từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lý Huyền xoay đầu qua. Tằng hắng một tiếng mới có thể thuận lợi phát ra tiếng: “Thật ngại quá, tôi đã mở cửa thẳng rồi.”

Thịnh Mẫn lắc đầu: “Không sao.”

Tay của Lý Huyền để trên hộp giấy, nhìn thấy cậu khó xử nên vẫn nên hỏi: “Mua từ khi nào vậy?”

Thịnh Mẫn im lặng một chút: “Tối một ngày kia, anh nói phần mềm xảy ra vấn đề, sổ ghi nhớ mang theo không dùng, về đến công ty… Lúc đó đã rất muộn rồi.”

Những rõ ràng là Lý Huyền lừa cậu, chỉ là vì gửi cậu đi mà thôi. Sau đó Thịnh Mẫn cũng biết rồi.

Dường như cũng nghĩ đến điều này,Thịnh Mẫn không nói tiếp. Lý Huyền chỉ có thể tìm chủ đề khác: “Luôn để ở đây à? Cũng không gọi người lắp ráp.”

“Tôi cũng không dùng.”

“Vậy sao không trả lại?”

“Trả lại làm gì.” Bọn họ đứng đối diện ở góc phòng, ánh sáng từ những chỗ khác nhau rọi qua. Bóng trên mặt đất chồng lên nhau, Thịnh Mẫn nhìn rất lâu, khẽ lên tiếng nói: “Là vì gói hàng đến nơi đã muộn rồi, tôi đặt rồi mới biết. Không có lắp sẵn. Còn đợi đến một tháng nữa… Thực ra có thể làm quà sinh nhật cho anh.”

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Lý Huyền nói một cậu sinh nhật vui vẻ.

“Sinh nhật vui vẻ.” Lý Huyền nhẹ nhàng đáp lại cậu.

Thịnh Mẫn nở ra một nụ cười: “Hôm nay anh đến cũng tốt. Vừa hay có thể đem về… Đã mấy ngày rồi, tôi cũng không biết phải đưa anh thế nào…”

Nụ cười này khiến trong lòng Lý Huyền khó chịu.

“Thịnh Mẫn.” Anh ngắt ngang lời cậu, dịu dàng gọi tên của cậu: “Thực ra tôi đến là muốn hỏi cậu, có muốn đi xem kịch nói không?”

Vội vàng đi đến nhà hát, còn đến mười phút mới mở màn.

Hai bên cửa dán đầy tờ áp phích, phong cách rất trừu tượng. Những chiếc lá xanh rơi xuống, trôi trên dòng sông uốn khúc. Ở giữa là tên của vở kịch với phông chữ nguệch ngọa như nét vẽ của trẻ con <Khi mặt trăng rơi xuống>.

Đạo diễn kiêm biên kịch Duẫn Tiềm Tần rất có tiếng tăm, là nhân vật tiên phong  hàng đầu tiên của kịch nói trong nước.

Nhưng chính xác như những gì Tề Bạc Nguyên nói, các bài luận văn khởi động mở rộng cũng quá đơn điệu được. Lý Huyền cũng có thể xem cả buổi sáng mà không bị phân tâm, anh không thực sự quan tâm đến nhạc kịch. Có tên tuổi hay không có tên tuổi cũng không có bấy nhiêu khái niệm, chọn kịch nói này cũng bởi vì hình như Thịnh Mẫn rất thích đạo diễn của tác phẩm này. Bình thường cậu xem thoại kịch bản, đa phần đều đến từ tay người này.

Kịch mới ra này, buổi diễn ít mà vé lại khó kiếm. Phần lớn đến đây đều là fan chân thành, chỗ ngồi của khán giả sớm đã lấp đầy rồi. Vị trí của bọn họ gần như ở chính giữa, tìm cũng rất dễ.

“Không sao, không ai nhận ra đâu.”

Sau khi ngồi xuống, Thịnh Mẫn cởi chiếc mũ lưỡi trai màu trắng ngà ra, cẩn thận mà kéo cái khẩu trang lên. Lý Huyền thấp giọng khuyên nói.

Thịnh Mẫn gật đầu, khẩu trang che kín nửa gương mặt lớn, chỉ lộ ra cặp mắt cong cong sáng ngời. Chỗ ngồi rất gần, không khí lạnh của điều hòa mở vừa đủ nhưng cũng có thể lờ mờ cảm nhận được hơi ấm của thân nhiệt từ da thịt của đối phương. Tay của Thịnh Mẫn vô tình chạm vào đầu ngón tay anh trong lúc đang chuyển động, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại khiến cho hơi thở của Lý Huyền bị ngưng lại, ngón tay không kiểm soát được mà cứng đờ.

Đúng lúc mọi người vừa ngồi thì ánh đèn đúng lúc tối lại, kịch nói chính thức mở màn.

Câu chuyện không có bối cảnh và thời gian cụ thể, giống như thế kỷ trước, lại giống với hiện tại.

Tuyết đầu xuân trước khi chưa tan, người thanh niên đã gặp một vũ công ở thị trấn nhỏ nơi biên giới. Sau khi ánh mắt va vào nhau, bọn họ đã cùng nhau trải qua một đêm xuân.

Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không rơi vào bể tình. Chỉ là có lẽ do thị trấn quá nhỏ, bọn họ thường gặp nhau rất nhiều lần ở những con đường khác nhau. Chia sẻ một bữa cơm hoặc là một đêm, không có lời chia ly nữa.

Một tuần sau, thanh niên rời khỏi thị trấn nhỏ giống như khi đến cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì. Vũ công ở nơi họ ở và tiếp tục cuộc sống bình yên, giản đơn của họ.

Mùa xuân rất nhanh đã trôi qua rồi, mùa hè cũng sắp đến cuối cùng.

Cảnh cuối cùng, vũ công ngồi trước tấm gương vỡ một nửa trên gác mái. Không cần phải sắp xếp lại quần áo mùa hè nữa, lúc ngước mắt lên nhìn lần nữa, xong gương lại xuất hiện nhiều hơn một bóng người quen thuộc.

Bức màn màu đỏ tươi rơi xuống, chỉ có tiếng khàn khàn của một người nam, đọc lời bộc bạch cuối cùng.

“Tạ Y nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng ẩn sau làn mây, những chiếc lá úa tàn rơi rụng xuống, màu xanh trên mặt đất bị hủy hoại. Trời còn chưa sáng, không biết khi nào sẽ sáng.

Nhưng ít nhất cậu trở về rồi.

Bọn họ ở bên nhau trước khi sự xa cách tiếp theo xảy ra.”