Editor: Linh Khánh
Bởi vì một đời này của Ân Thiên Duệ không có được hộp cơ quan nhưng hắn lại được một thứ càng trân quý hơn là dị hỏa, chẳng lẽ đây là bồi thường của Thiên Đạo sủng nhi?
Ân Thiên Duệ từ lúc sinh ra đời chính là chuyên môn được cưng chiều. Cha mẹ yêu thương, anh thì chiều chuộng, người trong lòng cũng nuông chiều, sư phụ yêu quý, tóm lại là các loại yêu chiều!
Thiên đạo này cũng quá bất công, vận khí chi tử đều không đối xử tốt như vậy, thật muốn đem Thiên Đạo lôi ra đánh cho một trận!
Trên bầu trời, một đoàn sương mù mênh mông, thấy đồ vật không rõ lắm như là cảm ứng được cái gì, rõ ràng đang run run.
Đương nhiên, một màn này là sẽ không có bất kì kẻ nào phát hiện.
Không biết xử trí Ân Tuyên như thế nào nên trước tiên Tiêu Lăng Hàn quyết định nhìn xem thái độ của Ân Thiên Duệ. Đương nhiên nếu Ân Tuyên chọc tới hắn thì hắn cũng sẽ không khách khí. Tuy trực tiếp không được nhưng âm thầm trừng trị vẫn có thể.
Tiêu Lăng Hàn nhìn Tôn Thiên Tường xui xẻo đang ở trong vây trận, Tôn Thiên Tường sở dĩ đối với Ân Tuyên sinh ra tình yêu là bởi vì Tôn Thiên Tường trúng "Tình thâm bất hối" của Ân Tuyên. Tình thâm bất hối là một loại thuật mê hoặc. Cái này vẫn là đời trước Ân Tuyên có được từ bên trong một quyển công pháp tu luyện , dùng cho người có thần thức kém hơn hoặc người có ý chí không kiên cường.
Rõ ràng thần thức của Tôn Thiên Tường không có cao hơn Ân Tuyên. Hơn nữa như thế nào Ân Tuyên cũng là người trọng sinh, thần thức đã tới Trúc Cơ trung kỳ.
Đời trước Tôn Thiên Tường như là Thiên Lôi của Ân Thiên Duệ sai đâu đánh đó, thậm chí bởi vì Ân Thiên Duệ mà còn từng nói nhục nhã Ân Tuyên. Mà một đời này hắn xui xẻo là người thứ nhất bị Ân Tuyên tính kế. Tính cách Ân Tuyên có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi. Không chừng đến lúc nào đó, chờ Tôn Thiên Tường không còn giá trị lợi dụng, kết cục của hắn nhất định không quá đẹp.
Tiêu Lăng Hàn trước tiên bố trí một cái ảo cảnh, đem Tôn Thiên Tường từ vây trận thả ra. Lúc này mới làm Tôn Thiên Tường cùng Ân Tuyên tỉnh lại. Chờ hai người có dấu hiệu tỉnh lại, Tiêu Lăng Hàn lập tức mở ra ảo trận, làm hai người cho rằng mình vẫn luôn đang tham gia hội đấu giá căn bản không có từng hôn mê.
Tiêu Lăng Hàn lại đem hai người bọn họ nhấc tới ghế trên ngồi xong, chờ ảo trận cùng hiện thực hòa thành một, lúc này Tiêu Lăng Hàn mới phá ảo trận.
"5000 linh thạch cấp thấp"
"5500"
"6000 linh thạch cấp thấp"
"......"
Lô ghế bên ngoài mỗi lần có giọng nói nào cất lên thì lại cao hơn cái trước, Tiêu Lăng Hàn lười nhác nằm duy nhất ở trên một cái ghế ăn linh quả.
Tôn Thiên Tường cùng Ân Tuyên tỉnh lại chỉ là ngây người một chút rồi liền lập tức khôi phục, thật sự cho rằng bọn họ vẫn luôn ngồi ở chỗ kia.
Quan sát được kết quả này Tiêu Lăng Hàn rất vừa lòng, lần đầu tiên sử dụng ảo trận hiệu quả cực kỳ tốt.
"Ân Tuyên, nếu coi trọng cái gì thì nói với ta, ta mua cho ngươi." Tôn Thiên Tường ân cần nói với Ân Tuyên.
"Được, cảm ơn ngươi. Thiên Tường, ngươi đối ta thật tốt." Ân Tuyên cảm kích nói với Tôn Thiên Tường, vẻ mặt đang nói còn xấu hổ nhìn hắn.
Ân Tuyên ánh mắt đưa tình làm Tôn Thiên Tường xem đến mức tim như muốn tan chảy.
"Răng rắc"
Đột nhiên một âm thanh vang lên, hai người quay đầu, liền nhìn đến linh quả đang cắn trong tay Tiêu Lăng Hàn, vẻ mặt hạnh phúc, thỏa mãn ăn.
Tiêu Lăng Hàn mãi mới quay đầu nhìn hai người, ba đôi mắt nhìn nhau, "Các ngươi cũng muốn ăn?" Hắn giơ lên linh quả trong tay.
"......"Ngươi quấy rầy đến chúng ta.
Thấy hai người không nói lời nào, Tôn Thiên Tường dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Tiêu Lăng Hàn, Ân Tuyên tắc dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm hắn. Tiêu Lăng Hàn dường như không có việc gì chỉ chỉ cái bàn, cái kia trên đĩa còn có rất nhiều, "Muốn ăn thì các ngươi tự mình lấy, không cần khách khí!"
Tôn Thiên Tường: Bóng đèn! Người này da mặt quá dày!
Ân Tuyên: Người này lớn lên đẹp đến không chịu được! Kiếp trước cũng không có gặp qua hắn. Người này cho ta một loại cảm giác sâu không lường được, nếu có thể đáp được lên hắn thì thật tốt quá.
Lúc này bên ngoài bình tĩnh truyền đến âm thanh mang theo dụ hoặc nhè nhẹ của vị mỹ nữ bán đấu giá, "Phía dưới chúng ta muốn bán đấu giá chính là Trúc Cơ đan cao cấp, tổng cộng có ba viên, chúng ta chia ba lần bán đấu giá."
Trong đại sảnh nổi lên âm thanh khe khẽ nói nhỏ, ngồi ở đại sảnh phần lớn đều là tu sĩ không có bối cảnh, Trúc Cơ đan cao cấp giống như đều do gia tộc lớn nắm giữ trong tay, đan dược bình thường trong tiệm bán đều là trung cấp hoặc cấp thấp.
Đợi trong chốc lát khi âm thanh nhỏ lại, mỹ nữ bán đấu giá mới tiếp tục mở miệng: "Hiện tại chúng ta bán đấu giá viên Trúc Cơ đan đầu tiên, giá khởi điểm 300 viên linh thạch cấp thấp, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 50 viên."
Tôn Thiên Tường nghe được bán đấu giá chính là Trúc Cơ đan, mắt sáng lập tức ngời, vui vẻ phấn chấn nói với Ân Tuyên: "Ân Tuyên, chẳng phải lúc trước không phải nói là cha ngươi không chuẩn bị Trúc Cơ đan cho ngươi sao ? Ngươi còn muốn dùng linh thạch của mình mua nữa. Nơi này có đó, ta mua một viên tặng cho ngươi."
"Thiên Tường, có phải rất quý hay không?" Ân Tuyên lộ ra một ánh mắt khát vọng, lại có chút lo lắng nói.
"Yên tâm đi, cha ta lúc trước cho ta rất nhiều linh thạch. Ta còn không có xài hết, mua một viên Trúc Cơ đan vẫn dư dả. Không giống quỷ nghèo nào đó..." Nói xong còn liếc mắt khinh miệt nhìn Tiêu Lăng Hàn một cái.
Tiêu Lăng Hàn nằm không cũng trúng đạn:...... Ta là quỷ nghèo???
"800 linh thạch cấp thấp"
"900 linh thạch cấp thấp"
"Một ngàn linh thạch cấp thấp"
"Một ngàn linh thạch cấp thấp còn có giá nào cao hơn so với cái này không?" âm thanh ngọt ngào của mỹ nữ bán đấu giá lại lần nữa vang lên.
Càng đến lúc sau giá cả liền càng tăng cao, trong người đại sảnh gần như đều mua không nổi nên âm thanh tăng giá cũng càng ngày càng ít.
"Một ngàn linh thạch cấp thấp lần đầu, một ngàn linh thạch cấp thấp lần hai." Mỹ nữ bán đấu giá giơ cái chùy nhỏ lên cao chuẩn bị lần thứ ba liền gõ xuống.
"1200 linh thạch cấp thấp" âm thanh này là từ lô ghế đối diện truyền ra.
Tôn Thiên Tường vừa nghe liền biết đây là bàn đối diện cùng hắn - Lý Quang Diệu.
"1300 linh thạch cấp thấp" Tôn Thiên Tường không có do dự đã tăng giá.
"1350 linh thạch cấp thấp", âm thanh đối diện lại lần nữa truyền đến.
"1500 linh thạch cấp thấp", ngay sau đó Tôn Thiên Tường mở miệng hô.
"1500 linh thạch cấp thấp lần một, 1500 linh thạch cấp thấp lần hai, còn có đạo hữu nào ra giá cao hơn hay không?" Mỹ nữ bán đấu giá nhìn quanh một vòng, thấy không có người trả lời thì mới ngọt ngào mở miệng "1500 linh thạch cấp thấp lần ba, thành giao, chúc mừng đạo hữu lô ghế số 23."
Kết quả Tôn Thiên Tường tốn tận 1500 linh thạch cấp thấp mới lấy được một viên Trúc Cơ đan, sau được thì lập tức cầm đi để lấy lòng Ân Tuyên.
Tiêu Lăng Hàn:...... Không nghĩ tới Tôn Thiên Tường này còn có tiềm lực làm liếm cẩu*. Không biết chờ hắn sau khi tỉnh lại bắt đầu hồi tưởng chuyện này sẽ là bộ dáng gì?
Liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ theo đuổi và hi sinh cho đối phương.
Thật là chờ mong!
Rất muốn nhìn!
Tiêu Lăng Hàn nghĩ trò đùa dai!
Kế tiếp bán đấu giá là ba loại đan dược tu sĩ Kim Đan kỳ sử dụng được, người ra giá đều là tu sĩ Kim Đan kỳ. Tiếp theo bán đấu giá một loại đan dược tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng, giá cả đều là mười mấy vạn linh thạch cấp thấp, cực kì quý giá.
Xem ra làm đan sư là kiếm tiền thật tốt nha! Về sau không có tiền dùng liền lấy đan dược bán đi, Tiêu Lăng Hàn trong lòng nghĩ.
"Kế tiếp chúng ta bán đấu giá chính là băng tinh tinh, băng tinh tinh có thể luyện chế Băng Tâm Đan. Nếu mà tu sĩ Băng linh căn trực tiếp sử dụng đan dược thì hiệu quả sẽ càng tốt. Lời nói không nói nhiều, hiện tại bắt đầu ra giá khởi điểm là một vạn linh thạch cấp thấp, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một ngàn linh thạch."
Băng Tinh Phách luyện chế thành đan dược, vừa vặn có thể nhanh chóng cho Thượng Quan Huyền Ý ăn, như vậy hắn có thể trực tiếp thu phục Minh Vương Âm Hỏa. Xem Thượng Quan Huyền Ý cùng mình phân chia một hồi, Tiêu Lăng Hàn quyết định lấy được Băng Tinh Phách, bằng không để lại một quả bom hẹn giờ bên người thực sự không an toàn.
Khi tất cả mọi người còn chưa có mở miệng thì hắn đã trực tiếp ra giá: "Hai mươi vạn linh thạch cấp thấp"
Toàn hiện trường an tĩnh!
Ánh mắt Tôn Thiên Tường như là xem đứa ngốc nhìn Tiêu Lăng Hàn: "Ngươi đừng báo giá loạn, nếu không cuối cùng đồ vật dừng ở trong tay ngươi, ngươi lấy không ra linh thạch để trả vậy thì đừng mơ ra khỏi Thiên Tinh Các."
"Đúng vậy, Tiêu đại ca, ngươi đừng làm việc ngốc." Ân Tuyên cũng mở miệng khuyên.
Tiêu Lăng Hàn: Tôn Thiên Tường còn tính là có chút lương tâm! Còn Ân Tuyên? Tiêu đại ca là cái quỷ gì? Thân thể này của ta rõ ràng so với hắn nhỏ hơn một tuổi, gọi hắn lộn xộn như vậy thật sự tốt sao?
"Ta chỉ nghĩ gọi chơi chơi thôi." Tiêu Lăng Hàn tùy ý nói.
"Không biết tâm của người tốt, đợi chút nữa xem ngươi xấu mặt như thế nào!" Tôn Thiên Tường tức giận nói.
"21 vạn linh thạch cấp thấp" đây là âm thanh của một người con gái ở lô ghế số 3 truyền ra.
"22 vạn linh thạch cấp thấp" Tiêu Lăng Hàn theo đuổi không bỏ.
Lô ghế bên kia.
"Đây là âm thanh của Tiêu sư đệ đi?" Mạc Vô Nhai nhìn Thượng Quan Huyền Ý hỏi.
"Đúng, đây là âm thanh của Tiêu ca ca." Thượng Quan Huyền Ý gật gật đầu.
"Hắn không có Băng linh căn, mua băng tinh tinh làm gì?"
Tiêu Lăng Hàn: Ai nói cho ngươi ta không có Băng linh căn???
"Hắn là luyện đan sư" Thượng Quan Huyền Ý không tự hỏi liền đáp.
"Anh họ, ngươi là hâm mộ Tiêu đại ca đi?" Ân Thiên Duệ chớp đôi mắt, bỡn cợt nói. Hắn biết anh họ kỳ thật cũng muốn Băng Tinh Phách này, chỉ là linh thạch của hắn không đủ mà thôi. Nhưng linh thạch của mình cũng không nhiều lắm, không giúp được anh họ nên chỉ có thể thương tiếc mà không giúp gì được.
"Ngươi nơi nào nhìn ra ta hâm mộ hắn? Hơn nữa ta hâm mộ hắn làm gì?" Mạc Vô Nhai kiên quyết không thừa nhận mình hâm mộ một người nhỏ tuổi hơn so với mình.
"Anh hâm mộ Tiêu đại ca đến mức mắt còn không chớp một chút, lúc hô lên hai mươi vạn linh thạch cấp thấp ý." Ân Thiên Duệ tiếp tục phá đám.
Bị Ân Thiên Duệ vừa nói như vậy, Mạc Vô Nhai cảm giác mình giống như xác thật rất hâm mộ Tiêu Lăng Hàn. Trong túi mình tổng cộng cũng chỉ có năm vạn linh thạch cấp thấp, xem ra về sau đến phải mang nhiều linh thạch một chút, không thể bị em họ coi thường được.
Cuối cùng này khối băng tinh tinh vẫn là Tiêu Lăng Hàn có được, tổng cộng tốn 35 vạn linh thạch cấp thấp.
Tôn Thiên Tường thấy Tiêu Lăng Hàn lấy ra túi trữ vật có chứa linh thạch đưa cho nhân viên công tác nhà đấu giá, tròng mắt kinh ngạc muốn rớt ra ngoài!
Tôn Thiên Tường: Không phải là quỷ nghèo sao? Sao so với mình còn có tiền hơn vậy!!!
Tiêu Lăng Hàn: Ta không có nói qua mình là quỷ nghèo, là ngươi vẫn luôn cho rằng ta là quỷ nghèo!
Kế tiếp Tiêu Lăng Hàn lại lấy được một thứ, là tài liệu luyện khí - Hắc Kim.
Tôn Thiên Tường nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn lại tốn 30 vạn linh thạch cấp thấp, đôi mắt đều không chớp dù là một chút. Cái này... hắn thật sự đã nhận rõ một hiện thực, đó chính là người mình cho rằng quỷ nghèo kỳ thật lại là phú ông, quỷ nghèo chân chính là mình mới đúng.
"Kế tiếp bán đấu giá là một vật phẩm cuối cùng, nó là một cục đá không biết tên, giá khởi điểm là một ngàn linh thạch cấp thấp."
Người đấu giá vừa nói ra, phía dưới lại bắt đầu nói nhỏ khe khẽ.
"Lại là tảng đá này, lần trước cũng bán rồi."
"Không có gì dùng, còn quý như vậy."
"Đứa ngốc mới có thể mua."
"......"
Đứa ngốc Thượng Quan Huyền Ý: "Một ngàn linh thạch cấp thấp."
Giọng Thượng Quan Huyền Ý rơi xuống, an tĩnh mất ba giây.
"Thật là có đứa ngốc nha!"
"Khẳng định là đứa con hư hỏng của gia tộc nào đó."
"Người kia là ai nha? Ngốc nghếch lắm tiền."
"....."
---------------- End chương 23: ------------------