Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đến sâu dưới lòng đất.
Nơi này lại có một dòng sông dung nham, chậm rãi chảy qua.
Nhiệt độ trong không khí cao đến dọa người, khí nóng ập đến!
Phía trước có một cánh đồng, ở đó có rất nhiều dược liệu.
Hai cây dược liệu trong đó lấp lánh ánh đỏ mờ mờ.
Một cây hoa hỏa nhung, một cây cỏ thiên hỏa.
Ít nhất phải đến hơn một ngàn năm tuổi!
Những loại dược liệu khác khoảng mấy trăm năm tuổi.
Hai cây dược liệu ngàn năm này, chắc chắn là thu hoạch bất ngờ!
Diệp Bắc Minh nhìn sang Từ Dần: “Chẳng phải các ông mang một lô hạt giống dược liệu sao, sao chỉ có hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi?”
Anh vẫn còn chê ít.
Từ Dần rất muốn thổ huyết: “Các tổ tiên khác cũng cần tu võ, bao nhiêu năm như vậy, mọi người cũng tiêu hao khá nhiều rồi”.
Soạt!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bỗng bước ra một bước.
Tiến vào trong cánh đồng dược liệu phía trước.
Giơ tay đào hai cây dược liệu hơn một ngàn năm tuổi lên.
Từ Dần quát lớn một tiếng: “Ha ha, Diệp Bắc Minh, mày mắc bẫy rồi!”
Ông ta bỗng ấn nút một cơ quan.
Choang!
Một tiếng vang lớn.
Một chiếc lồng sắt nặng mấy chục tấn từ trên không trung giáng xuống nhốt Diệp Bắc Minh vào trong cánh đồng dược liệu.
Từ Dần tỏ vẻ âm hiểm, thay đổi trở mặt.
Nét mặt dữ tợn!
Cất giọng oán độc quát nói:
“Diệp Bắc Minh, đây là cơ quan được thiết kế để đề phòng có người đột nhập, lén lút hái trộm dược liệu!”
“Chiếc lồng sắt này được chế tạo từ sắt đen mấy ngàn năm, vô cùng kiên cố, mày ở trong…”
Ông ta vẫn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh liền giơ kiếm Đoạn Long.
Nhẹ nhàng chém một đường,
Giống như cắt đậu phụ, sắt đen mấy ngàn năm.
Lại bị chém đứt một cách dễ dàng!
Từ Dần há hốc miệng, không làm sao thốt ra lời: “…trong trong trong!”
Suýt nữa sợ chết!
Diệp Bắc Minh ung dung đi ra: “Trong cái gì hả?”
Từ Dần quay người định bỏ chạy.