Đường Lý

Chương 39: Phong thủy xoay vòng


Đến tháng chín, Minh Hạnh cũng đã khai giảng.

Bài vở chuyên ngành của cô trước giờ không nhiều, đến năm ba cũng vẫn như cũ.

So với chuyện học hành của mình, cô quan tâm đến thành tích của Trình Phóng hơn.

Sau khi nhập học bắt đầu thi thử lần thứ nhất, trường học lại sắp xếp thêm hai bài thi nhỏ, hai lần thi này kết quả cũng không khác biệt lắm.

Suýt chút nữa đến sáu trăm điểm.

Hình như đã bước vào giai đoạn cổ chai, không có cách nào tiến thêm một bước.

Vì vậy, Minh Hạnh đặc biệt mang bài thi sau hai lần thi của anh đến, để Lộ Tuyển và Nhậm Kiều Kiều giúp cô phân tích.

Đêm qua Nhậm Kiều Kiều vừa tham gia một bữa tiệc tối, rất muộn mới về nhà, ngủ chưa được mấy tiếng lại bị Minh Hạnh đánh thức.

Bây giờ cô đang khoanh chân ngồi trên sofa, mệt mỏi buồn ngủ.

Lộ Tuyển ngồi đối diện với các cô.

Ngồi cách cô xa nhất.

Minh Hạnh trải đề thi trên bàn, đánh dấu rõ ràng từng kết quả.

“Điểm số môn văn luôn thấp nhất, khoảng 100 điểm, có một lần còn chỉ có hơn 90 điểm.”

“Tiếng anh và toán cũng luôn đảo đi đảo lại khoảng 110 điểm.”

Chỉ có môn khoa học tổng học luôn rất tốt, lần nào cũng đứng nhất trong trường.

Chắc là rất khó để tăng thêm.

“Tớ biết rồi, kiến thức cơ bản rất kém, môn chính không thể bắt kịp trong thời gian ngắn như vậy, nhưng ít nhất có thể cải thiện 10 đến 20 điểm mỗi môn.”

Lộ Tuyển cầm bài thi ngữ văn của anh lên.

Mặc dù anh là học sinh ban khoa học, nhưng hồi cấp ba thành tích ban xã hội vẫn rất tốt, đã từng đạt giải nhất cuộc thi viết văn cấp tỉnh.

Bài văn tổng 60 điểm, Trình Phóng chỉ được 32 điểm.

Cái này có thể cao lên mới lạ.

“Nói thật, môn ngữ văn này, học được ở trong sách thì có thể thi đỗ, chính là mấy bài tác phẩm văn cổ, mấy bài khác vẫn cần phải dựa vào tích lũy và khả năng hiểu của bản thân.”

Nói thẳng ra, chính là trình độ văn hóa của Trình Phóng không ổn.

Lộ Tuyển lại lật mấy trang bài thi, nghĩ một lúc rồi nói: “Tiếp thu kiến thức cần một thời gian dài, bây giờ cậu ta chắc là đang ở giai đoạn chạy nước rút ôn tập, tốn không quá nhiều thời gian vào mặt này.”

Dừng một lúc, Lộ Tuyển lại tiếp tục nói: “Nhưng nếu như cậu ta có thể làm được, tích lũy lượng thay đổi thì có thể đạt đến biến đổi về chất.”

Không có kiến thức dự trữ, học thêm nhiều kỹ năng cũng vô dụng.

Minh Hạnh đồng ý gật đầu.

Mặc dù Trình Phóng thông minh, có đầu óc tốt nhưng dù sao cũng không học nhiều năm như vậy, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nếu muốn bắt kịp tất cả những thứ này, anh sẽ cần phải nỗ lực gấp đôi, thậm chí gấp mấy lần nhiều hơn những người khác.

Chỉ cần còn có chỗ tiến bộ, sẽ dồn hết sức tiến lên phía trước.

Cho đến khi đạt đến giới hạn tối đa của mình.

Mãi mãi cũng không được từ bỏ bước lên phía trước.

Nhậm Kiều Kiều nghe mà sắp ngủ rồi.

Một bên Lộ Tuyển nói chuyện với Minh Hạnh, tầm mắt vẫn luôn chú ý đến bên Nhậm Kiều Kiều, nhìn thấy đầu cô sắp ngã xuống, anh lập tức chìa tay ra.

Bàn tay đặt ổn định ở cằm cô.

Nhậm Kiều Kiều ra sức mở to mắt, giống như bị bỏng, lập tức đứng thẳng lưng.

Cô trừng mắt tỉnh táo, liếc nhìn Lộ Tuyển, ánh mắt lại chuyển tới Minh Hạnh.

“Aiz yo, đến nỗi thế hả, chuyện học của cậu ta mà cậu bận tâm như vậy sẽ nhanh thành bà già lắm đấy.” Nhậm Kiều Kiều mím môi, mở miệng nói giòn tan.

“Hay là nghỉ lễ chúng ta đi chơi đi, đi đâu chơi nhỉ?” Nhậm Kiều Kiều tự nhiên chuyển chủ đề, nghĩ một lúc liền hưng phấn nói: “Hay là đi Disneyland đi!”

“Không được… chắc chắn đông người, nói không chừng sẽ bị giẫm thành thịt nát.”

“Nên đừng đi xa quá, đi gần đây thôi.”

Nhậm Kiều Kiều tự nói rất hăng say.

Lộ Tuyển luôn nhìn về phía cô, Nhậm Kiều Kiều không hề dễ chịu, ánh mắt trốn tránh, cố gắng không nhìn về phía anh.

Nhưng vẫn khó chịu.

“Phiền quá, tớ ra ban công hóng gió.” Nhậm Kiều Kiều lập tức đứng dậy, nhấc chân bước ra ngoài.

Cô đứng dậy chưa được bao lâu, Lộ Tuyển đặt bài thi xuống, cũng đi ra theo cô.



Tầng mười sáu cũng không phải quá cao.

Toàn bộ tiểu khu này đều là bố của Nhậm Kiều Kiều mở, ban đầu cô khá thích nơi này, nên đã bảo bố cô để lại hai căn cho cô.



Cô nói muốn làm hàng xóm đối diện với bạn thân.

Nhậm Kiều Kiều đứng ở ban công, nhìn phong cảnh phía dưới.

Nhìn nhiều quá sẽ cảm thấy chán.

Lúc này phía đằng sau truyền đến âm thanh, Nhậm Kiều Kiều quay đầu mới phát hiện Lộ Tuyển cũng đi ra.

“Bắt chước người ta hả?” Nhậm Kiều Kiều không vui nhíu mày, thì thầm nói: “Học đòi bắt chước đều không sống lâu.”

Nhanh mồm nhanh miệng, từ ngữ diệu kỳ tuôn ra liên tiếp.

“Tối hôm qua không ngủ ngon à?” Lộ Tuyển nhìn cô thấy cô đang ngáp dài.

“Nói nhảm, tôi ngủ…” Nhậm Kiều Kiều vừa nói vừa gập ngón tay: “Chưa đến bốn tiếng.”

“Mặc dù tối qua tôi đã gặp rất nhiều anh chàng đẹp trai, đều là những tiểu minh tinh ở làng giải trí, nhìn nhiều quá giống như cũng chẳng có gì đẹp đẽ.”

Không thể nhớ nổi quá trình gặp bao nhiêu người đêm qua.

Rõ ràng có mấy cái tên đang rất hot gần đây…

“Ngẩng đầu lên nhìn anh.” Lộ Tuyển đột nhiên nói.

Giọng điệu anh cũng rất bình tĩnh, nhất thời Kiều Kiều cũng không cảnh giác cái gì, làm theo anh ngẩng đầu lên.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Lộ Tuyển, nhìn xem tiếp đó anh muốn làm gì.

“Chắc là anh không kém hơn bọn họ đâu.” Lộ Tuyển nói một cách cứng ngắc lại căng thẳng, anh ngừng một chút rồi nói: “Nhìn anh nhiều hơn đi, xem có thể vui tai vui mắt chút nào không?”

Lộ Tuyển là người có diện mạo xuất sắc, nho nhã lịch sự, là kiểu khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu như gió xuân.

Nhất thời Nhậm Kiều Kiều dừng lại, bất giác tim đập nhanh một cách điên cuồng.

Nhìn một người hơn mấy giây, tỉ lệ tim đập sẽ tăng lên mấy phần.

Huống hồ diện mạo như này của Lộ Tuyển rất dễ khiến người khác rung động.

Nhậm Kiều Kiều nhớ đến thời điểm nhiều năm về trước cô còn rất thích rất thích anh.

Anh mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt lạnh nhạt, tóc lòa xòa trước trán, mỗi lần lên lớp rồi tan học chỉ cô độc một mình, lặng lẽ đi trên đường.

Nói với anh, anh cũng chưa từng để ý.

Lúc Nhậm Kiều Kiều mặc chiếc váy xinh đẹp hỏi anh có đẹp không, anh cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Sau đó không nhịn nổi, nói cô đi đi anh còn phải học.

Thiếu niên bình thản lạnh lùng, mãi mãi sẽ không chấp nhận bất kỳ ai tới gần.

Lúc cô rung động rất sôi nổi, chuyện từ bỏ cũng quả quyết.

Cô đường đường là đại tiểu thư nhà họ Nhậm, nghĩ xem có phải hay không, hà cớ gì lại câu nệ với một Lộ Tuyển.

Khóc lóc một trận vui sướng đã đời thì cũng không coi là gì nữa.

Nhưng phong thủy xoay vòng, trời xanh chẳng bỏ qua cho ai.

Nhậm Kiều Kiều ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Lộ Tuyển.

Anh đang nhìn cô.

“Tối qua anh có nhìn thấy em không?” Đột nhiên Nhậm Kiều Kiều hỏi anh: “Tối qua em mặc bộ lễ phục cao cấp kiểu dáng xuân hạ, là một món hàng hiệu siêu đắt mà anh có tiền cũng không thể mua được.”

“Đẹp không?”

Hôm qua Lộ Tuyển không nhìn thấy cô, nhưng đã nhìn thấy ảnh.

“Đẹp.” Anh không hề do dự gật đầu.

“Không rõ ràng!” Nhậm Kiều Kiều phản bác: “Bộ đồ đó em không thích chút nào, nhìn quá mập!”

Bởi vì là một bộ đồ tạm thời, trước đó chưa từng thử qua, sau khi mặc xong Kiều Kiều không thích.

Vì vậy cả tối qua cô đều không vui.

Cô vừa phản bác, Lộ Tuyển cũng không biết nên nói cái gì.

Đôi mắt anh hơi nheo lại, cảm xúc nơi khóe mắt anh lờ mờ không rõ ràng.

“Vì vậy…” Khuôn mặt Kiều Kiều đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Một bộ váy đã bị đánh giá là không đẹp thì không cần mặc lại nữa.”

“Người cũng như vậy.”

Lời nói xong, Kiều Kiều xoay người vào trong phòng.

Minh Hạnh vẫn ngồi trên sofa nghiên cứu đề thi, cô đã viết kín một trang giấy.

Kiều Kiều đi tới, mấp máy môi, có chút tủi thân dừng lại bên cạnh cô.

“Minh Hạnh…” Kiều Kiều ngồi xuống, ôm cổ cô, thì thào nói: “Tớ hơi khó chịu.”

Minh Hạnh dừng tay, ngẩng đầu liếc nhìn ra hành lang, cô gần như hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lần đầu tiên cô khóc cách đây vài năm, cô đã cố gắng lau nước mắt.



Kiều Kiều rất hiếm khi khóc, chỉ có mấy lần đó đều là cùng một người.

“Anh ấy không tốt chút nào.”

“Tính cách anh ấy tệ, không lãng mạn, còn là trực nam, ngày trước ghét anh ấy chết mất, bởi vì anh ấy toàn nói mấy lời khiến người ta không vui.”

“Nhưng… trong lòng tớ rất khó chịu…”

Kiều Kiều cũng không biết bản thân đang nói gì, rất nhiều lúc những cảm xúc khác nhau của con người ập đến trong tích tắc.



Hôm nay Trình Phóng quay về có hơi muộn.

Tiết tự học cuối cùng anh đang làm đề, đúng lúc gặp đề khó, anh đã giải rất lâu, thời gian cứ thế qua đi.

Vừa xuống tầng liền nhìn thấy Lộ Tuyển đứng ở cổng.

Trình Phóng không khỏi nhíu mày.

Sao anh ta lại ở đây.

Mặc dù Lộ Tuyển đã dạy anh mấy tiết, nhưng Trình Phóng không thích gặp anh ta.

Chuyện trước kia khiến anh tức giận, anh vẫn còn nhớ.

Lộ Tuyển chìa tay giữ anh lại.

“Có chuyện.” Anh mở miệng nói đơn giản.

Trình Phóng vẫn không để ý.

“Có chuyện xin được chỉ giáo.” Lộ Tuyển lại giải thích lần nữa.

Anh ta thì có thể có chuyện gì, không phải là làm đề sao?

Bây giờ Trình Phóng đang đau đầu, không muốn làm đề đâu.

Mấy cái đề khó nhiều lời giải này còn mệt hơn so với đánh nhau.

Phí óc!

Trình Phóng nhấc chân muốn đi.

Lộ Tuyển xoay người đi theo, vừa đi vừa nói: “Tôi muốn hỏi cậu, làm sao có thể khiến con gái vui vẻ?”

Bộ dạng Lộ Tuyển thật lòng muốn được chỉ giáo lại lạnh lùng nhạt nhẽo.

Nói thật, rất muốn đánh.

“Tôi mà còn có bản lĩnh này sao?” Trình Phóng không nhịn được bật cười: “Còn phải dạy anh yêu đương cơ á!”

Có thể có thời gian thì tập đề thi anh đã làm thêm mấy đề, học thuộc được mấy chục từ rồi.

Lúc Trình Phóng về, Minh Hạnh vừa từ ban công đi vào.

Cô liếc nhìn Trình Phóng, ánh mắt nghi ngờ, cô do dự một lúc lâu mới hỏi: “Vừa nãy dưới tầng cậu nói gì với Lộ Tuyển thế?”

Trình Phóng hơi ngây người, đột nhiên bật cười.

“Cô giáo Minh, mắt em là kính viễn vọng à?”

Đây là tầng mười sáu, sao cô lại nhìn thấy được?

Anh trêu chọc, vẻ tươi cười của Minh Hạnh liền thu lại, cô nhấc chân đi vào trong phòng.

Vừa đi còn thì thầm nói: “Tận bảy giờ mới về.”

“Minh Hạnh đừng tức giận mà.” Trình Phóng tiện tay ném đồ lên sofa, anh đi lên kéo tay cô, nhẹ nhàng vân vê từng ngón tay của cô.

Anh lập tức khai ra toàn bộ: “Anh ta hỏi anh làm sao khiến con gái vui vẻ?”

Hôm nay hình như Kiều Kiều đã chiến tranh lạnh đến cùng vời Lộ Tuyển, một câu cũng không nói, lúc đi cũng mặt lạnh rời đi.

Lộ Tuyển là một tên đầu gỗ, nhìn thấy Kiều Kiều không vui, rõ ràng nôn nóng muốn chết, nhưng một câu cũng chẳng nói ra.

“Ừ.” Minh Hạnh lạnh nhạt đáp lại.

“Không muốn biết anh trả lời anh ta sao à?” Trình Phóng cười hỏi cô.

Anh chính là đang cố ý đánh vào trí tò mò của cô.

Minh Hạnh vốn dĩ không muốn hỏi, nhưng không nhịn nổi tò mò, vẫn hỏi: “Sao hả?”

“Anh nói với anh ta…” Trình Phóng còn cố ý dừng lại, nhìn Minh Hạnh cười, lại không nói tiếp nữa.

Qua một lúc lâu, anh mới thoải mái nói: “… Không cần mặt mũi.”

 

------oOo------