Vân Nãi lê từng bước trên vỉa hè giữa lòng thành phố K nhộn nhịp.
Cô không biết mình đã đi được trong bao lâu nữa, nhưng điều quan trọng trước mắt vẫn chính là rời khỏi thành phố này ngay lập tức.
Thành phố K nhìn đâu cũng thấy những tòa cao ốc đồ sộ, tiệm thời trang đắt đỏ, một thành phố phát triển sầm uất hơn thành phố T cô từng sống.
Cô cứ đi mãi, đi mãi, dựa theo vài lời chỉ dẫn của người dân đi đường mà tìm cách rời khỏi thành phố.
“Mệt quá”
Đi đến lúc rã rời cả chân Vân Nãi mới chịu ngồi xuống cái ghế đá gần đó nghỉ ngơi.
Cô đã coi thường cái thành phố này, nó to gấp ba, gấp bốn lần so với cô tưởng tượng.
“Bíp bíp”
“Cháu gái, sao lại ngồi đây?”
Một cặp vợ chồng tầm 50 tuổi ngồi trên chiếc xe tải con chở nông sản dừng lại hỏi han.
Họ thấy cô ngồi trên ghế đá một mình, đôi chân lại sưng đau, chắc là bị lạc.
“Cháu… cháu không có nơi nào để đi cả…”
Người phụ nữ trung niên nhìn cô đầy vẻ thương xót.
Bà ngoảnh lại hỏi ý kiến của chồng, rồi vẫy cô lại xe:
“Cháu gái, về nông trại với vợ chồng ta không?”
“Nông trại ạ…?”
“Ừ, nông trại cũng cách khá xa thành phố này”
Vân Nãi lo lắng nhìn cặp vợ chồng trung niên.
Ở chốn lạ lẫm này tốt nhất là không nên tin bất cứ ai.
Nhưng nếu không rời khỏi thành phố K này thì Lục Dương sẽ bắt được cô.
“Dạ vâng cháu cảm ơn”
Người phụ nữ kia mở cửa xe cho Vân Nãi, vì người cô khá nhỏ nhắn nên chỗ ngồi cũng vừa đủ.
“Cháu gái, cháu tên là gì?”
“Dạ cháu tên là Vân Nãi”
“Cha mẹ cháu đâu sao để cháu lang thang thế này”
“Cháu bị người ta đưa về làm vật thế nợ cho cha mẹ”
“Ôi trời ơi”
Người phụ nữ ôm Vân Nãi vào lòng, xoa đầu an ủi.
Một cô bé còn nhỏ thế này mà phải chịu số phận éo le, thật là đáng thương mà.
“Ta tên Mẫn Nhu, còn đây là chồng ta - Đường Trạch”
Giờ thì Vân Nãi cảm thấy phần nào nhẹ nhõm.
Hẳn cặp vợ chồng này không phải người xấu, ít ra cô còn thoát được tay Lục Dương là may lắm rồi.
Chiếc xe dần lăn bánh rời xa khỏi thành phố K.
Tầm 2 giờ sau đã đến nông trại của hai vợ chồng Mẫn Nhu.
Một nông trại không quá lớn nhưng đầy ắp gia súc và cây cối nằm ở ngoại ô thành phố K.
Mẫn Nhu đưa cô vào căn nhà gỗ sạch sẽ của hai vợ chồng, sắp cho cô một phòng ngủ trên gác mái.
Thấm thoắt đó đã gần 4 giờ chiều, Vân Nãi xắn váy theo phụ Đường Trạch lùa cừu vào chuồng.
Ở đây phong cảnh vừa thoáng mát vừa yên tĩnh, chủ nông trại lại tốt bụng, đối xử với cô như con ruột, quả là một thiên đường may mắn dành cho cô.
*******
Lục Dương bẻ khớp ngón tay sau mấy tiếng đồng hồ liên tục làm việc.
Hắn nhíu mày nhìn vào đồng hồ đeo tay thầm nghĩ:
“Bốn giờ chiều rồi à? Đến giờ bắt thỏ về rồi”
“Phong Khê đâu!”
“Dạ ngài kêu có chuyện gì không ạ?”
“Phái một nhóm người đưa cô bé này về cho tôi”
Hắn rút một tấm ảnh nhỏ in hình Vân Nãi đặt lên bàn, đẩy nó về phía Phong Khê.
Cậu cầm bức ảnh lên ngắm nghía một lúc rồi thốt lên:
“Wao, cô bé này có đôi mắt xanh dương nhìn xinh quá!”
“Khụ khụ”
Lục Dương giả vờ ho vài tiếng, ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Phong Khê.
Cậu nuốt nước bọt nhìn hắn rồi cúi đầu đi ra cửa.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.
Thời gian cứ thế trôi qua dần tiêu hao sự kiên nhẫn của Lục Dương.
Hơn ba tiếng rồi mà chưa thấy tung tích gì về Vân Nãi.
Bình thường khi cần thông tin của bất cứ người nào ở thành phố K này chỉ cần nửa tiếng là xong.
Nhưng sao giờ chỉ là một cô bé thôi mà tìm lâu như vậy.
“Reng reng”
Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa căn phòng chủ tịch âm u đầy mùi thuốc súng.
Hắn nổi giận bắt máy rồi hét lớn:
“Các người làm ăn kiểu gì mà mãi vẫn chưa tìm được con bé trong hình hả?”
“Xin…xin lỗi Lục tổng… nhưng chúng tôi đã cố hết sức.
Có thể nói ở thành phố K này không ai tên Vân Nãi cả…”
“Choang”
Không kìm nén được tiết chế của mình, Lục Dương ném luôn cái điện thoại đáng thương xuống đất khiến nó vỡ tan từng mảnh.
Hắn bước vội xuống cổng công ty, ra lệnh cho tài xế lái thật nhanh về nhà.
“Lục thiếu bớt nóng…”
Dịch quản gia ái ngại dập lửa giận, nhưng chẳng giảm xuống chút nào.
Thậm chí càng làm cho Lục Dương điên tiết hơn.
“Trời ạ! Tại sao lúc đó tôi không phái người đi bắt Tiểu Nãi về chứ!”
Hắn vắt tay lên trán cười trong đau khổ.
Giờ hắn thua rồi, thua thật rồi.
Hắn đã hoàn toàn gục ngã trước cô gái bé nhỏ này.
Chỉ là vật được hắn ta mua, cớ sao phải lo lắng đến cực độ.
Chắc chắn cô đã thắng, cô đã là một phần dằn vặt trong não hắn, khó lòng mà xóa bỏ.
Hình ảnh cô sẽ dằn vặt hắn đêm nay, sẽ khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
“Tiểu Nãi, em thắng rồi…”
*******
“Nãi Nãi, ăn đi con”
“Ơ dạ dạ”
Mẫn Nhu thấy cô ngồi bần thần chẳng chịu ăn miếng nào nên đâm ra lo lắng.
Bà nghĩ có lẽ cô chưa thể quên được chuỗi ngày kinh hoàng trong nhà chủ nợ.
Vợ chồng bà từ lâu rồi chưa có con nên khao khát một sinh linh bé nhỏ lắm.
Vì thế bà rất muốn nhận cô làm con nuôi, một phần là do sự thu hút của đôi mắt xanh dương đặc biệt kia.
*******
“Thưa phu nhân”
Vẫn là giọng nói đó, Dịch quản gia hằng đêm đều gọi cho người phụ nữ kia