Gần như cùng lúc tôi ngồi vào ghế phụ, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều.
Túi đựng mèo cùng ô được người đàn ông đặt ở ghế sau.
Anh không lên xe, “ phanh” một tiếng đóng sầm cửa sau rồi băng qua đường cái đối diện.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi vai rộng ướt đẫm trong vài giây, ánh mắt thu hồi lại trong xe.
Đó là một chiếc xe cũ, hộp số tay có thể thấy là ngày thường không được chăm chút gì nhiều nhưng giữ gìn khá sạch sẽ.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt tôi dừng lại ở gương chiếu hậu — trên đó treo món đồ trang trí duy nhất trong xe, một nút thắt bình an to bằng lòng bàn tay.
Dây đỏ cũ như xe, tua rua dưới đã bị xổ lông, điểm buộc thì có vẻ thô ráp. Được làm thủ công……
Cửa tài xế được mở từ bên ngoài, người đàn ông một thân ướt đẫm ngồi vào trong xe.
Không gian bên trong xe dường như được lấp đầy ngay lập tức. Nhiệt độ và độ ẩm cũng bắt đầu tăng lên.
Triều Thịnh cầm một túi nhựa của cửa hàng tiện lợi, lấy ra hai chai nước, mở nắp một chai và đặt bên tay tôi.
Tôi không nhúc nhích, nhìn thấy anh từ trong túi lấy ra một chiếc khăn lông.
Màu vàng nhạt, được bọc trong bao bì nhựa.
Anh gỡ bao bì ra, lặng lẽ đưa cho tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Cảm ơn.”
Anh không nói gì, tay dài lại với một cái khăn khác từ ghế sau. Cũng là một cái khăn.
Cũ, cũ đến mức hơi bạc màu.
Người đàn ông ở trên cổ tùy tiện lau một vòng, ở phía sau vai cũng lau qua một lượt.
Nó không có ích gì.
Người anh đã ướt sũng, khi chiếc khăn cọ xát vào người, chiếc áo phông trắng càng ôm chặt lấy cơ thể anh.
Sự chuyển động cùng kết cấu của từng đường cơ bắp được bộc lộ rõ ràng.
Tôi dời mắt đi và đặt chiếc khăn mới mềm mại lên trán.
“Anh lát nữa còn muốn đi quán bar sao?”
Cái khăn trên tay tôi lau qua cổ, rồi từ từ trượt xuống, chui vào cổ áo.
Lau đi nước và mồ hôi trong khe ngực.
Người bên cạnh “Ừm” một tiếng, ánh mắt chuyển sang tôi.
Lập tức, anh lại quay đi: “Dây an toàn.”
Tôi lấy tay ra, kéo cổ áo, kéo dây an toàn qua cổ.
Xe bắt đầu chạy, chưa ra khỏi con phố này thì mưa đã ngừng.
“Mưa mùa hè là như vậy, đến nhanh mà cũng tạnh nhanh.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chủ động bắt chuyện.
Không còn cách nào, người đàn ông này thật sự rất lầm lì.
Hoặc là, rất kín đáo.
“Mùa hè là như vậy”. Người đàn ông trả lời ngắn gọn.
“Vừa mưa thì tôi gặp phải.” Tôi quay lại nhìn anh, “Nếu ông chủ không cho tôi chen hàng, có lẽ tôi còn đang ở trong đó.”
Đèn đỏ sáng lên, chiếc Pickup vững vàng mà ngừng vạch kẽ đường phía trước.
Người đàn ông hừ cười một cái, quay đầu lại nhìn tôi: “Là tôi làm chuyện xấu vì có ý tốt”.
Đẹp trai quả là một lợi thế, ngay cả nụ cười cũng rất thu hút.Kết hợp với đôi mắt một mí đó còn có cảm giác ngã ngớn và lưu manh.
Tôi cũng mỉm cười, không tiếp tục chủ đề của anh, mà hỏi: “Anh với ông chủ đó rất quen thuộc sao?”
“Ừm.”
“Anh ấy còn cùng tôi nói chuyện hai câu, nói rằng anh không thường xuyên đến chỗ anh ấy.”
“ Ừm. Tôi không có thú cưng”.
“A”. Tôi rũ mi, đầu ngón tay khẽ quấn lọn tóc ướt trước ngực, không chút để ý nói “Vậy anh hôm nay qua đây, làm gì?”
Người bên cạnh không lên tiếng.
Ngoài cửa sổ, đèn đỏ bắt đầu đếm ngược.
10 giây, 9 giây, 8 giây.
Má của người đàn ông phồng lên, đặt một tay lên cần số.
Thân xe rung lên.
“Cô hôm nay đi làm gì?” Anh bỗng nhiên hỏi lại tôi.
Tôi liếc nhìn ghế sau, khó hiểu nhìn anh biết rõ còn cố hỏi.
“Mang mèo đi tắm rửa”.
Đồng hồ đếm ngược kết thúc, đèn đỏ chuyển sang màu xanh.
Khi xe đi ngang qua vạch kẽ, anh nghiêng đầu liếc tôi một cái: “Tôi cũng vậy.”
“……”
“Hả?” Tôi càng thêm không rõ nguyên do, “Anh cũng mang mèo đi tắm rửa?”
Ngón tay thon dài đặt trên vô lăng khẽ ma sát một chút, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái,ánh mắt anh sâu hơn trước.
“Chờ cô tắm rửa cho mèo”.
Tôi sửng sốt.
Ngực thùng thùng mà nhảy mạnh hai cái.
Người đàn ông kín đáo trực tiếp lên sàn, hóa ra là cái dáng vẻ này?
Không nói thêm lời nào, tôi quay đầu lại nhìn cửa sổ xe.
Những giọt mưa còn sót lại đọng lại trên kính trở nên không trọng lượng.
Rồi sau đó rơi xuống.
Sau khi lặng lẽ lái xe một lúc, một trạm xăng xuất hiện ngoài cửa sổ.
Triều Thịnh xoay tay lái.
“Đổ xăng.”
Trong khi dừng xe chờ đợi, tôi nhìn quanh đánh giá khung cảnh đường phố: “ Ở bên này tôi rất quen thuộc”.
Trần Gia Dịch học đại học ở gần đây, trước kia tôi thường xuyên đến tìm cô ấy.
“ Ăn một chút gì đi? Gần đây có một tiệm ăn nhỏ rất ngon”. Tôi quay lại nhìn ghế lái, giọng điệu rất tự nhiên.
Triều Thịnh dừng động tác lướt điện thoại, ánh mắt đen chậm rãi quay sang nhìn tôi.
Tôi không hề né tránh, đối diện với ánh mắt của anh, khóe miệng cong lên.
“Anh chờ Thất Thất của tôi tắm rửa, thật có lỗi đã làm anh đói bụng”.
Đuôi lông mày người đàn ông nhếch lên, lại mỉm cười.
Anh luôn khắc chế nụ cười của mình, ý cười bên môi luôn nhàn nhạt, cực kì thu liễm.
Chiếc xe đầy xăng khởi động lại, anh thay đổi phương hướng: “Hải đại bên kia?”
“Ừm. Cửa đông.”
Sau khi lái xe qua một ngã tư, chiếc xe Pickup đậu ở con đường phía sau của trường đại học.
Triều Thịnh không tắt máy mà bật điều hòa.
Anh quay lại nhìn chiếc túi dành cho mèo: “Thả ra hít thở không khí?”
Tôi nhìn người đàn ông đưa tay lại gần cửa chắn gió để cảm nhận nhiệt độ, không hiểu sao tôi lại nhớ đến cuộc cãi vã với bố tôi rất lâu về trước: Tôi vừa nhặt được Thất Thất đưa nó đến bệnh viện tiêm phòng. Giáo sư Hạ một hai phải đem túi đựng mèo bỏ ra cốp xe…
“Nó sẽ phá xe của anh”. Tôi nói, đưa tay mở một phần túi mèo ra. “Như vậy là được.”
Sau khi xác nhận cảm xúc cùng tinh thần của nghịch tử đều không tồi, tôi mới xuống xe.
Triều Thịnh cũng từ bên kia đi xuống, đi về phía sau.
Tôi đang định dẫn đường thì thấy anh dùng một tay nắm lấy vạt áo kéo lên.
Chiếc áo ngắn ướt sũng bị cởi ra, lộ ra cơ thể cao lớn và rắn chắc.
Tôi nghĩ mình đã hiểu rõ về cơ thể anh.
Nhưng vào lúc này, đối mặt với lượng hormone nam tính áp đảo một cách trực tiếp, không có bất kỳ sự che chắn nào, liền….…
Thị giác lẫn tâm lý chịu đã kích một cách sâu sắc.
Người đàn ông mở cửa xe, lấy ra hai món đồ từ ghế sau. Một trong số đó là chiếc áo cộc tay đen anh thường mặc.
Khi anh kéo áo lên qua đầu, động tác đột ngột dừng lại.
Đôi mắt một mí của anh nhìn lên, liếc về phía tôi.
Tôi chớp mắt vài lần rồi nhanh chóng quay đi.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy người đàn ông đem áo cộc tay tròng lên đầu, chân dài bước ra đi về phía tôi.
Tôi không dám ngẩng lên, chỉ nhìn chăm chú vào nền bê tông.
Đến trước mặt tôi chừng nửa sải tay, anh dừng bước, động tác mặc quần áo cũng không ngừng lại.
Vạt áo cộc tay mới vừa chạm đến thắt lưng.
–Không một chút mỡ thừa, vòng eo tiêu chuẩn của đàn ông.
Vai của anh rộng hơn hầu hết đàn ông khác, ngực vạm vỡ tạo thành một hình tam giác ngược.
Cơ bụng tám múi được sắp xếp gọn gàng.
Kéo vạt áo xuống che đi cơ bụng, anh buông ra.
Chiếc áo cộc tay bó sát nảy lên trên eo phát ra âm thanh “bang” nhẹ nhàng.
“Đi chưa?”
Anh trầm giọng hỏi tôi.
Tôi lặng lẽ thở ra, khẽ “ ừm” một tiếng.
Vừa đi tôi vừa đưa tay vuốt phần tóc bên cạnh mặt – nó không thể che được đôi tai nóng bừng đã sớm bán đứng tôi từ lâu.
Người đàn ông khóa cửa xe thật kỹ, khoác chiếc sơ mi cùng màu bên ngoài áo cộc tay, chân dài hai bước đã đuổi kịp tôi.
Trầm mặc sóng vai đi qua đường cái, chúng tôi bước vào con hẻm nhỏ cạnh cửa sau trường đại học.
Sau khi Trần Gia Dịch tốt nghiệp tôi cũng không đến bên này, không biết quán nhỏ còn hoạt động hay không.
Đi vào ngõ, tôi nhìn thấy biển hiệu quán quen thuộc từ xa.
“Chính là chỗ đó——” Tôi giơ ngón tay về phía cửa hàng, “Cơm bimbap nồi đá của họ đặc biệt ngon, hương vị còn chính tông hơn cả bibimbap ở các khách sạn lớn. Nghe nói ông chủ có vẻ là người Hàn Quốc -”
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng yên.
Triều Thịnh nhìn về phía cửa hàng, ánh mắt lóe lên: “Cửa hàng này à?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, ngừng lại một chút, “Sao vậy?”
Đôi mắt đen lướt qua một vòng trước cửa tiệm, anh lắc đầu không nói gì, bước vào trong.
Chưa đến giờ ăn, trong cửa hàng không quá đông, nhưng vài cái bàn đã có người ngồi.
Ánh mắt của những người ngồi sau bàn đồng loạt chuyển về phía chúng tôi — những ánh mắt này có vẻ giống như những cô gái trong quán bar, và trong phòng bao lần trước.
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng rõ ràng hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông này thực sự thu hút sự chú ý quá mức.
Bàn ăn ở góc còn hai chỗ trống, tôi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta có thể ngồi chung bàn.”
Triều Thịnh dẫn tôi đi qua.Sau khi xác nhận với người ngồi phía sau rằng chúng tôi ngồi chung bàn, anh ấy quay người sang một bên để tôi ngồi vào trong.
Sau khi anh ngồi xuống, nam nữ đối diện không ngừng lui về phía sau – cảm giác áp bức và xâm nhập của người đàn ông này luôn rất mạnh mẽ.
–Nhưng ngồi bên cạnh anh, sức mạnh này biến thành một cảm giác an toàn, giống như được che chở…
Anh cầm thực đơn do người phục vụ mang đến đưa cho tôi.
Tôi không xem nhiều, trực tiếp gọi món bibimbap gà mà tôi thường ăn.
Cô gái đối diện thêm một phần cháo bí đỏ.
Tôi vô thức liếc về phía họ, đôi tình nhân sinh viên, ăn cơm cũng phải ngồi dính chặt vào nhau.
— Chỉ những cặp đôi đang yêu mới ngồi cùng bên như vậy.
Nhưng trước đây tôi không ngồi như vậy khi hẹn hò, chỉ cảm thấy không tiện để trò chuyện.
Chiếc cốc nhựa trước mặt tôi được đặt thẳng và rót trà lúa mạch vào đó.
Nhìn bàn tay to khỏe đang rót trà cho mình, tôi bỗng hiểu tại sao các cặp đôi lại thích ngồi cùng bên…
Tôi gọi thêm một phần kim chi, đưa thực đơn cho người đàn ông bên cạnh.
Từ tay này truyền sang tay khác, mu bàn tay và cánh tay của chúng tôi chạm vào nhau.
— Thật khó để nói là do vô tình hay cố ý.
Nhấc tách trà ấm lên, tôi liếc nhìn sang bên cạnh.
— Anh cũng không xem nhiều thực đơn, trực tiếp gọi món cơm trộn giống tôi, biểu cảm bình thản.
Dường như sự chú ý của anh không nằm ở tôi.
Điện thoại trong túi rung lên vài lần, tôi lấy ra và thấy một vài thông báo được gửi đến nhóm đại học.
Sau khi kiên nhẫn trả lời, bữa ăn đã được bày sẵn trên bàn.
Nồi đá đen kêu xèo xèo, mùi thơm ngào ngạt giống như hương vị trong ký ức.
Đôi đũa ở nhà hàng này vẫn là loại đũa kiểu Hàn Quốc, được làm bằng kim loại dẹt. Ngay khi tôi cầm nó lên, một chiếc liền leng keng rơi xuống trên mặt đất.
—— tôi thề, đây tuyệt đối là một sự cố ngoài ý muốn…
Đũa vừa nặng vừa trơn, tôi thực sự không quen dùng.
Khi tôi cúi người để nhặt, cơ thể rộng lớn bên cạnh đã cúi xuống trước tôi.
Khi tôi đứng thẳng lên, tôi cảm thấy đầu ngón tay có chút ẩm ướt.
— Quần của anh cũng bị ướt.
Sau khi cầm đũa lên, người đàn ông yêu cầu người phục vụ lấy một đôi đũa mới và đặt vào tay tôi.
Tôi cảm ơn, cầm đũa sạch rồi bắt đầu ăn.
Sau khi cắn vài miếng, tôi lại dừng lại với lấy hộp khăn giấy bên cạnh Triều Thịnh.
Sau khi lấy khăn giấy, tôi ngồi thẳng người, nhưng chân dưới bàn lại chậm một nhịp.
Gối trái chậm rãi lau qua phần vải ẩm bên cạnh.
Quần màu đen không nhìn ra vệt nước, sau khi bị ướt lớp vải càng trở nên dày và thô hơn.
Cảm giác chắc chắn dưới lớp vải cũng trở nên rõ ràng hơn.
Đầu gối chạm vào phần đùi cứng cáp, dừng lại hai giây,rất nhanh mà cọ qua một cái ——
“Ăn thêm chút gì không?” Triều Thịnh lên tiếng hỏi tôi.
Điểm ẩm ướt bên gối đã biến mất.
Tôi chớp mắt, lắc đầu: “Đủ rồi.”
Anh không nói thêm gì nữa, đặt đũa xuống – lúc này tôi mới nhận ra bát của anh đã gần hết.
Tôi không thấy anh ăn uống vội vàng, nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh.
Sau khi thêm trà vào cốc của tôi, người đàn ông đứng dậy và nói: “Ở bên ngoài chờ cô. Từ từ ăn.”
“Được…”
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nồi đá trước mặt, cầm đũa không nhúc nhích.
Cặp tình nhân đối diện không coi tôi là người ngoài, bắt đầu âu yếm chia nhau một bát cháo bí đỏ.
Chân của cô gái tự nhiên đặt lên đùi của bạn trai.
Tôi chớp mắt, rồi tiếp tục ăn.
Một lúc sau, tôi cầm điện thoại đi đến quầy thu ngân.
Nhân viên phục vụ vẫy tay: “Đã thanh toán rồi.”
Tôi gọi thêm một phần bánh kim chi mang đi.
Khi mở cửa quán, một nhóm sinh viên đi ngang qua, đi vào bên trong. Đến giờ ăn tối rồi.
Quay phải ra khỏi hẻm nhỏ, hình dáng cao lớn đứng đợi ở lối ra rất nổi bật.
Anh đứng dựa vào xe, tay đút túi, tay còn lại cầm thuốc lá, đôi vai rộng hơi rũ xuống – bộ dáng lười biếng và thậm chí có chút thờ ơ như vậy cũng không làm mất đi ánh mắt dõi theo của các cô gái đi ngang qua…
Nhìn thấy tôi, người đàn ông dập điếu thuốc.
Chúng tôi quay trở lại con phố nơi chúng tôi đậu xe.
Anh mở khóa xe, tôi mở cửa sau. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là chiếc túi dành cho mèo – nó trống rỗng.
May mắn thay, giây tiếp theo, tôi tìm thấy một con mèo trắng dài dưới ghế.
Còn rất thoải mái. Đôi mắt màu lam và màu lục lười biếng híp lại,vươn người thành hình chữ X mà hưởng điều hòa.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy rõ dưới ghế ngồi có một bộ quần áo khác, chính là bộ mà người đàn ông trước mặt đã thay.
—— so với trước đó còn ướt hơn.
Lần ướt này cũng không phải do trời mưa..
“………………”
Huyệt Thái Dương thình thịch nhảy hai cái, tôi đứng thẳng dậy.
“Ông chủ Triều, thật xin lỗi a.”
Người đàn ông ngừng kéo cửa xe, ngước mắt nhìn tôi.
Tôi chỉ vào bên trong xe, bối rối: “Nó chạy ra khỏi túi mèo, tè vào quần áo của anh…”
Anh nghiêng người nhìn về phía ghế sau. Tôi không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe được tiếng cười khe khẽ -rất khí độ nói: “Không có việc gì.”
Tôi lấy chiếc tay áo ngắn cũn cỡn ra: “Cái này còn là màu trắng, e là không giặt sạch sẽ được”.
Triều Thịnh bước qua phía trước xe và đi về phía tôi: “Không sao đâu, cứ vứt nó đi.”
“Tôi đền cho anh một cái mới nhé, ngay gần đây có một trung tâm thương mại.” Tôi vừa nói vừa lật thẻ giá trên cổ áo, “Hay là chúng ta——”
Chưa kịp lật xong, áo đã bị người khác lấy mất.
Triều Thịnh duỗi tay ném chiếc tay áo ngắn vào thùng rác ven đường.
“Thật sự không cần đâu, chỉ là quần áo cũ mà thôi.”
“…”
Tay tôi nhất thời trống rỗng, cánh tay buông xuống.
“Không quá thích hợp.”
Tôi nhẹ giọng: “Vẫn là tính rõ ràng đi.”
Người đàn ông phía trước xe trầm mặc hai giây, ngữ khí nhàn nhạt: “Nói sau đi”
Nhìn anh ngồi vào ghế lái,tôi mím môi không nói gì. Đem con mèo trắng phía sau cất lại vào túi rồi ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy tới nơi ở của Trần Gia Dịch.
Cả quãng đường không ai nói gì.
Mặt trời lặn theo hướng chúng tôi di chuyển. Cảnh hoàng hôn sau mưa rất rực rỡ. Khi hoàng hôn buông xuống, một chiếc xe Pickup màu đen đậu trước cổng tiểu khu.
Tôi tháo dây an toàn, đặt tay lên tay nắm cửa —–
“Cẩn thận.”
Hồi lâu không nói, giọng anh có chút khàn khàn trầm thấp.
Một chiếc đạp điện gần đó chạy tới.
Sau khi xe đi qua, tôi mở cửa và lấy túi đựng mèo ở ghế sau.
“Cám ơn.”
Ghế lái im lặng.
Tôi đóng cửa xe, quay lưng đi.
Mãi đến khi bước vào cổng tiểu khu, tôi mới nghe thấy tiếng ô tô khởi động phía sau.
Tôi dừng lại, chuyển túi mèo sang tay khác, cúi đầu thở phào nhẹ nhõm.
“Kiều Kiều?”
Hạ Kiều theo tiếng nói ngước mắt nhìn lên, thấy Trần Gia Dịch đang đứng trước cửa trạm chuyển phát nhanh.
“ Cậu đang làm gì vậy?”
Cô ấy nhìn chiếc túi đựng mèo trong tay tôi, sau đó nhìn về phía cửa tiểu khu để xác nhận, ngạc nhiên: “Đó là xe của ông chủ Triều đúng không?”
Lông mi tôi run rẩy: “Ừm”.
“ Thất Thất hôm nay lục thùng rác cả người đầy dầu, tớ mang nó đi tắm rửa. Trên đường gặp ông chủ Triều, thuận đường chở tớ về”.
Trần Gia Dịch đi đến bên cạnh tôi: ” Xe cậu đâu?”
“ Xe hôm nay mở ra vẫn luôn có tiếng động lớn. Tớ mang đi kiểm tra rồi…”
Tôi lấy bánh xèo kim chi đã đóng gói ra và nói: “ Mua cho cậu đấy.”
Đôi mắt của Trần Gia Dịch sáng lên: “Đây là quán đồ ăn Hàn Quốc ở trường tớ, hai ba năm rồi tớ chưa ăn lại”.
Vào thang máy, cô ấy mở hộp đồ ăn mang về và bắt đầu ăn. Vừa cắn một miếng, cô ấy quay lại hỏi tôi: “Cậu vừa từ nhà hàng Hàn Quốc bên kia về?”
“ Đi cùng ông chủ Triều?”
Tôi nghẹn họng hai giây mới mở miệng: “À”
“Tình cờ đi ngang qua trường học của cậu, tớ liền muốn ăn, cũng không thể đi ăn một mình…..”
Những lời như vậy không thể lừa được Trần Gia Dịch. Cô ấy nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào tôi trong vài giây: “ Ai…, hai người…điều kiện của bên kia không tốt đâu, cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng…”
Cửa thang máy mở ra. Tôi bước ra ngoài: “Nghĩ kỹ cái gì. Tớ thật sự cũng không có tính toán ở cùng anh ấy”.
“Vậy thì cậu định làm gì?” Trần Gia Dịch mở khóa cửa vân tay, “Ồ, cậu chỉ đơn thuần ham muốn thân thể người ta?”.
“Không phải ——” tôi bật cười, “Cậu trước kia không phải bảo tớ tìm soái ca sao? ”
“Tớ bảo cậu đem soái ca bỏ trên giường, lại không bảo cậu đem soái ca để ở trong lòng!”
“Tớ cũng không để trong lòng a.”
“Cậu tốt nhất không có.” Trần Gia Dịch xỏ dép vào rồi bước vào phòng, “Dù sao bản thân cậu đầu óc phải rõ ràng một chút, đừng để đến lúc đó cái gì cũng đều quên hết”.
“……”
“Cậu nghĩ cái gì vậy?.” Tôi khom lưng đổi giày, rầu rĩ nói.
Đặt con mèo xong, tôi vào phòng tắm tắm.
Từ những lời của Trần Gia Dịch, tôi nghĩ về nhiều điều của ngày hôm nay.
—Càng ngày càng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Dục vọng đô thị, ẩm thực nam nữ.
Trò chơi này, vốn chính là tự nguyện gia nhập vào.
Chúng tôi ngấm ngầm hiểu nhau, vui vẻ ngươi ở ta đi,tiến tiến lui lui, càng xây nhiều càng thú vị cùng kích thích.
—— vốn là kỳ phùng địch thủ, hứng thú dạt dào.
Tại sao đối phương đột nhiên lại mất đi sự ăn ý?
Hoặc sau khi cho tôi thấy “phần thưởng” hấp dẫn đến mức nào.
Liền rất mất hứng.
……
Nới lỏng mũ sấy tóc, tôi duỗi tay lấy điện thoại.
Sau khi trả lời một vài tin nhắn công việc, tôi bấm vào dấu chấm màu đỏ trong vòng kết nối bạn bè của mình.
Vòng tròn bạn bè trên cùng đã được cập nhật mười phút trước.
ChaoS: [Một mùa hè “thời thượng”, vui tươi trẻ trung! Sinh viên đại học mang theo thẻ sinh viên có thể được giảm giá 20% đồ uống cho hai người trở lên đi cùng nhau…】
Hoạt động kinh doanh vẫn diễn ra bình thường.
Tôi liếc nhẹ nó rồi xẹt qua nó bằng đầu ngón tay.
Sau khi đọc bản cập nhật và quay lại điểm xuất phát, trong vòng kết bạn được đăng bởi Triều Thịnh có một bình luận mới, là của tiểu Hách [Chờ tôi đưa học đệ qua, cùng với hai em gái lần trước đã gặp qua]
Anh không có trả lời.
Tôi nhìn bình luận của tiểu Hách,ngay lập tức nhớ lại cảnh các cô gái lần trước thêm WeChat của anh sau khi rời khỏi phòng.
Trách không được.
Nào có cái gì đột nhiên không có ăn ý, hoá ra là người ta hoàn toàn không thiếu lựa chọn.
Tôi thở dài một tiếng, để điện thoại xuống.
**
****
Ngày hôm sau tôi vẫn dậy muộn.
Lại một ngày chủ nhật nữa không có buổi sáng.
Mơ mơ màng màng lấy điện thoại từ đầu giường, lướt xuống dưới cùng để xem các tin nhắn chưa đọc.
Ánh mắt tôi dừng lại, thanh tỉnh ba phần.
Hai giờ trước, avatar sơn xanh quen thuộc đã gửi một tin nhắn mới.
ChaoS: 【[ hình ảnh ]】