Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 62: Bạo lực diệt sát



Đứng dậy, dáng người hoàn mỹ kai của Dương Lỗi hoàn toàn hiện ở trước mặt Hạ Trúc cùng Xuân Lan, để cho hai nữ lập tức sắc mặt phi hồng, tuy không là lần đầu tiên rồi, nhưng các nàng vẫn nhịn không được thẹn thùng. Thiếu gia trước mắt dáng người quá hoàn mỹ, mị lực vô hạn, hơn nữa vị Thiếu Gia này tuổi còn trẻ, tu vị đã đến được Vũ Sư lục giai, lại có thể cùng Vũ Vương sơ kỳ Dương Thiên Lôi tương xứng, tiềm lực vô hạn, cuối cùng nhất định sẽ trở thành bá chủ hùng bá một phương, nếu như có thể trở thành nữ nhân của hắn, như vậy. . . Hai nữ nghĩ tới đây tim liền đập bịch bịch.
Vũ Sư lục giai, Huyền Nguyên bí quyết đạt đến tầng thứ bảy, như vậy hiện tại mình không phải có thể tu luyện Phong Đao Thất Sát Tứ Sát Hợp Nhất rồi sao? Dương Lỗi vô hạn chờ mong, đây chính là bốn bốn mười sáu lần chiến lực ah. Chính mình giá trị khí công đã cùng tương đương Vũ Vương sơ kỳ rồi, nếu như lại phát huy ra mười sáu lần chiến lực mà nói, như vậy đối phó Vũ Vương trung kỳ tuyệt đối là không có bất cứ vấn đề gì.
Đi vào trong sân, Dương Lỗi nhẹ vỗ về Phong Ẩn Đao, như vuốt ve tình nhân của mình, thập phần ôn nhu, trì hoãn.
Mạnh mẽ, Dương Lỗi mở mắt, nắm chặt Trường Đao trong tay, hiện lên một đạo tàn khốc, quát:
- Phong Đao Thất Sát, Tứ Sát Hợp Nhất, phá cho ta.
Trường Đao trong tay hóa thành một đạo bạch quang cự đại, lập tức trảm ở phía trước Dương Lỗi.
Chỉ nghe thấy "Ầm ầm" một tiếng, ở chỗ ánh đao biến mất, xuất hiện một cái khe cực lớn.
Một đao chi uy, vậy mà cường đại như vậy.
- Thật. . . Thật là lợi hại.
Thấy một màn như vậy, hai tiểu thị nữ không khỏi mở to hai mắt nhìn, một chiêu này, tuyệt đối có thể so sánh Vũ Vương hậu kỳ.
- Phong Đao Thất Sát, rốt cục luyện đến Tứ Sát Hợp Nhất rồi, thật sự là không dễ dàng ah.
Dương Lỗi không khỏi liều lĩnh nở nụ cười, mình đã đột phá, hơn nữa luyện thành Phong Đao Thất Sát Tứ Sát Hợp Nhất, lần nữa đối mặt Dương Thiên Lôi mà nói, tuyệt đối có thể đem hắn đánh cho nhừ tử.
Khoảng cách gia tộc Đại tỷ thí còn có mười ngày, mười ngày này mình muốn làm gì đây? Trong nội tâm Dương Lỗi nghĩ lấy.
- Ồ, Nhị tỷ ngươi đã đến rồi, ngươi tu luyện như thế nào?
Lúc này Dương Lỗi nói.
- Đương nhiên là đột phá, ta bế quan năm ngày, rốt cục đột phá đến Vũ Sư ngũ giai rồi, hiện tại ta có thể đuổi theo ngươi rồi nha.
Dương Nguyệt thập phần tự đắc nhìn xem Dương Lỗi nói.
Dương Lỗi nghe xong cũng thay nàng cao hứng:
- Nhị tỷ, ngươi cũng thật là lợi hại, ở trong thời gian ngắn như vậy rõ ràng lại đột phá, thật sự là không nổi a. Bất quá không tiện, tiểu đệ ta cũng đột phá, ngay tại vừa rồi.
- Cái gì? Ngươi lại đột phá? Ngươi tiến vào Vũ Sư lục giai rồi hả?
Dương Nguyệt tròng mắt trừng lớn.
- Đó là tự nhiên, cũng không nhìn một chút ta là ai.
Dương Lỗi cười đắc ý nói.
- Thật. . . Thật sự?
Dương Nguyệt vốn là muốn khoe khoang chốc lát, thật không nghĩ đến đệ đệ của mình lại đột phá, có chút uể oải đồng thời lại vì Dương Lỗi cao hứng.
- Tự nhiên là thật, vì chúng ta đều đột phá, tỷ đệ chúng ta có phải nên đi ra ngoài chúc mừng hay không?
Dương Lỗi cười hì hì nói.
- Tốt, ta cũng đã rất lâu không có đi ra ngoài dạo rồi.
Dương Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nói.
- Vậy chúng ta hiện tại đi.
Dương Lỗi mấy ngày nay ngoại trừ tu luyện vẫn là tu luyện, ngay cả chỗ sư phụ kia của mình cũng không có đi, cũng không biết hắn có tức giận hay không.
- Ân, bất quá ta mua đồ ngươi cần phải thay tỷ tỷ trả tiền, ngươi là đại tài chủ a.
Dương Nguyệt nói.
- Đó là tự nhiên, nữ nhân mua đồ nam nhân trả tiền là sự tình thiên kinh địa nghĩa.
Dương Lỗi vừa cười vừa nói.
- Muốn mua bao nhiêu đều được, đệ đệ của ngươi không thiếu tiền.
- Đây chính là ngươi nói, đến lúc đó nếu như không có tiền, cũng đừng tìm ta.
Dương Nguyệt cười nói.
- Ta là sẽ mua rất nhiều thứ đấy.
Hai người song song ra Uy Vũ Vương phủ, đi tới trên đường cái, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, để cho người liên tiếp ghé mắt.
- Cái này đẹp không.
Dương Nguyệt cầm một cái trâm hoa.
- Đẹp mắt, mua lại là được.
Dương Lỗi vừa cười vừa nói, những thứ này không có bao nhiêu tiền.
- Đúng, cái trâm hoa này mang ở trên người cô nương thật sự là cực kỳ xinh đẹp. Cũng chỉ có cô nương xinh đẹp như vậy mới có thể xứng đôi nó ah.
Lão bản cười tủm tỉm nói.
- Tốt, mua.
Dương Lỗi lấy ra một thỏi vàng.
- Bên kia, chúng ta đi bên kia xem một chút.
Phía trước phi thường náo nhiệt, vây quanh không ít người, Dương Nguyệt lôi kéo Dương Lỗi hướng phía trước đi đến.
Lại là xiếc khỉ, sau khi chen đến phía trước, Dương Lỗi không khỏi lắc đầu, còn tưởng rằng là cái gì nhiều người như vậy, xem ra người ở Sùng Vũ đại lục này cũng cùng Địa Cầu cổ đại không sai biệt lắm.
Dương Lỗi cảm thấy không thú vị, ngược lại là Dương Nguyệt ở bên người trông rất vui.
- Đi thôi, không có gì đẹp mắt a.
Nhìn một hồi, Dương Lỗi chủ động kéo tay Dương Nguyệt, rất trơn, rất nhẵn mịn, rất thoải mái.
- Ơ, cô nàng này thật đẹp ah, rất lâu không có gặp được tư sắc tốt như vậy rồi.
Mới đi vài bước, liền gặp được một nam tử háo sắc nhìn xem Dương Nguyệt.
- Nhìn cái gì, coi chừng ta móc xuống mắt chó của ngươi.
Dương Nguyệt bị nhìn đến không được tự nhiên, tức giận khẽ kêu nói.
- Ơ, cô nàng này rõ ràng còn rất đanh đá, ta thích.
Nam tử áo vàng vui tươi hớn hở nhìn xem Dương Nguyệt, ánh mắt ý tứ không kiêng sợ ở trên người Dương Nguyệt quét mắt.
- Muốn chết.
Dương Nguyệt giận dữ, một cước đá ra.
Mà ở Dương Nguyệt ra chân, lập tức sau lưng Hoàng y nhân kia xông tới một người, liền ngăn được một chiêu này.
Cao thủ, con mắt Dương Lỗi nheo lại, thằng này là cao thủ, ít nhất đạt đến Vũ Vương cảnh, bằng không thì tốc độ không nhanh như vậy.
- Lão Hỏa, bắt nàng cho ta, hôm nay nếu ta không lên cô nàng này, ta sẽ không vui.
Nam tử áo vàng kia ngoài hoảng sợ, là vô cùng phẫn nộ.
Dương Lỗi đem Dương Nguyệt ôm đến sau lưng, nhìn lão Hỏa trước mắt:
- Ban ngày ban mặt rõ ràng cường đoạt dân nữ, lá gan không nhỏ, tội danh cũng không nhỏ ah, ta xem ngươi tu hành không dễ, lại làm chó săn cho súc sinh như vậy.
- Ngươi dám mắng ta, lão Hỏa xé hắn cho ta.
Nam tử áo vàng rít gào nói.
- Nơi này chính là kinh đô, không phải là địa phương được tự do buông thả.
Dương Lỗi hừ lạnh nói.
- Xé ta, hừ, các ngươi chỉ sợ không có năng lực kia.
- Ha ha, ha ha, kinh đô, tại kinh đô, có ai dám cùng ta gây khó dễ, hừ, lão Hỏa, ngươi đến cùng có nghe lời ta nói hay không hả?
Nam tử áo vàng liều lĩnh cười cười, sau đó bất mãn trừng lão Hỏa.
- Xin lỗi rồi, hai vị.
Lão hỏa nói xong liền động thủ, tốc độ nhìn như chậm chạp, nhưng trên tay nổi lên Hỏa Diễm hồng hồng.
- Quả thực muốn chết, bản thiếu gia nghĩ ngươi tu hành không dễ, không nghĩ tới ngươi là muốn trợ Trụ vi nghiệt, như vậy cũng đừng trách ta. Nhị tỷ, ngươi lui về phía sau, hôm nay ta muốn vì dân trừ hại.
Phong Ẩn Đao ra, bá đạo chỉ phía trước.