Đoan Ngọ lấy xiềng xích chàng lại.
Liễu Khê kéo tay áo Tạ Trường Yến nói: "Không phải chứ? Nam nhân của tỷ bị ngốc thật à?"
Tạ Trường Yến thở dài, thấy ánh mắt Đoan Ngọ nhìn qua đây, nàng thức thời đưa hai tay ra.
Cứ như thế, Tạ Trường Yến, Liễu Khê, cha Liễu Khê Liễu Đống và Chương Hoa cứ nhòm trái ngó phải như tò mò với mọi thứ trên đời, tất cả bị áp giải lên xe tù, đưa về huyện nha.
Chuyện này làm kinh động đến người dân trong thôn Liễu Nha, cả thôn hơn một trăm ba mươi người, cùng mang họ Liễu, rất thân thiết với nhau. Thấy nhà Liễu Khê gặp chuyện, ai nấy cũng chạy theo xe thay nhau cầu xin. Nhưng Đoan Ngọ chẳng hề dao động, đến cha của Liễu Đình Đình, trưởng thôn Liễu Nha Liễu Phú đến cũng vô ích.
Cuối cùng Liễu Phú la lên với Liễu Đống: "Nhị ca, huynh yên tâm, sáng mai đệ sẽ đến chuộc các huynh về..."
Liễu Khê tựa vào Tạ Trường Yến nhưng chẳng có vẻ gì là sợ hãi, trái lại còn phấn khích nói: "Trời ạ, không ngờ có ngày ta cũng được vào nha môn cơ đấy."
Tạ Trường Yến áy náy: "Là ta liên luỵ muội." Nàng không nên đứng ra đầu sóng ngọn gió, nếu ngũ bá bá ở đây chắc chắn sẽ tức giận mắng nàng gỗ mục không thể khắc. Thà đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân, đã biết rõ phẩm tính của Liễu Đình Đình mà còn nhất quyết phải vạch trần nàng ta trước mặt bao nhiêu người. Kết quả thì hay rồi, bị tố cáo rồi đấy, liên luỵ cha con Liễu Khê không nói, đến bệ hạ cũng bị cuốn vào.
"Không sao. Đêm nay ta thật sự cảm thấy rất đã! Liễu Đình Đình giở trò lừa bịp, ăn cắp ăn trộm, nhỏ nhen hẹp hòi, là lỗi của nàng ta. Chúng ta không có lỗi gì hết!" Liễu Khê ngẩng cao đầu.
Chương Hoa ở bên cạnh nghe thế, tò mò hỏi: "Ai có thể nói cho ta biết xảy ra chuyện gì rồi không?"
Đoan Ngọ đang đánh xe sầm mặt quay lại quát: "Không được nói chuyện!"
Chương Hoa ngoan ngoãn đáp "ờ".
Tạ Trường Yến lảo đảo ngã ra sàn. Liễu Khê hết hồn, vội dìu nàng dậy: "Sao thế?"
"Khám phá ra thế giới mới rồi."
"Hả?"
Vầng trăng cong cong, ánh trăng chiếu lên gương mặt Chương Hoa. Tạ Trường Yến cảm thấy lòng mình ấm áp làm sao. Người ta nói phúc hoạ đi liền nhau, cổ nhân thật không lừa ta. Nếu đêm nay không liều lĩnh ra mặt giúp Liễu Khê thì làm sao đám người này đến đây, nếu không có bọn họ thì sao Chương Hoa có thể tỉnh lại? Mặc dù chàng mất trí nhớ, mặc dù chàng không nhận ra mình, mặc dù bọn họ vào nha môn sẽ có một chuỗi phiền phức kéo đến, nhưng mà... thật kỳ lạ, chỉ cần chàng tỉnh lại thì nàng cảm thấy không còn gì đáng sợ nữa.
Nàng rất vui.
Vui như khám phá ra một thế giới mới vậy.
Huyện Cẩm Tú tuy chỉ là một huyện thành nhỏ nhưng kinh tế phát triển, giao thông thuận lợi, đội quân mạnh nhất của Nghi quốc Tú Kỳ quân đóng quân ở đây. Do đó, nha môn không những không nhỏ mà người trong nha môn còn rất lợi hại, vừa nhìn là biết đao từng dính máu.
Bốn người bị áp giải vào phủ, đưa vào một căn phòng nhỏ tối tăm không có cửa sổ. Không lâu sau, Đoan Ngọ dẫn theo một nam tử trẻ mặc áo xanh trắng trẻo thư sinh đi vào: "Trương chủ bạ(*), hai người ở giữa là người thân phận bất minh mới bắt về từ thôn Liễu Nha."
(*) Tên một chức quan phụ trách việc trông coi sổ sách văn thư bộ tịch.
Chương Hoa hỏi: "Tối vậy rồi mà các ngươi còn xử lý công vụ hả?"
Đoan Ngọ lạnh lùng đáp: "Bảo vệ trị an, không phân sớm tối!"
Chương Hoa khen: "Đúng là phong thái của người làm quan sứ!"
Nha dịch mặt lạnh bị ánh mắt tán thưởng của chàng làm ớn lạnh, làm bộ nôn ói mấy tiếng.
Vị chủ bạ họ Trương kia lấy một bình trà tuỳ thân ra, nốc hết một bụng trà rồi mới nhướng mí mắt nhìn bốn người: "Nói đi, chuyện gì hả?"
"Ta không thích điệu bộ hách dịch của ngươi." Chương Hoa nói.
Liễu Đống bên cạnh vội vàng kéo chàng lại: "Bớt nói vài câu đi ông ơi!"
Chương Hoa khó hiểu hỏi: "Hả? Sao ngươi gọi ta là ông? Ngươi quen ta à? Ngươi là ai? Còn ta là ai?"
Đoan Ngọ lập tức rút dao: "Bớt nói nhảm đi! Trả lời đại nhân đàng hoàng!"
Chương Hoa ngoan ngoãn đáp "ờ", sau đó phất phất tay: "Ta không biết gì hết." Ánh mắt vô cùng thành khẩn làm Tạ Trường Yến phì cười.
Trưởng chủ bạ thở dài: "Có ai tỉnh táo nói chuyện được không?" Hắn nhìn sang Liễu Khê, Liễu Khê vội trốn ra sau lưng Tạ Trường Yến. Hắn lại nhìn sang Liễu Đống, Liễu Đống mấp máy môi định nói thì Tạ Trường Yến đã lên tiếng trước: "Ta họ Tạ, tên Trường Yến, người Ẩn Châu Yên quốc. Tạ Hoài Dung là ngũ bá bá của ta." Cửu ca từng rất tự hào nói rằng người đọc sách trong thiên hạ này có thể không biết hoàng đế là ai nhưng không thể không biết Tạ Hoài Dung.
Trương chủ bạ nhướn mày, thay đổi tư thế lười nhác: "Tam Tài tiên sinh là bá phụ của ngươi?"
"Tam Tài tiên sinh là ai?" Chương Hoa hỏi.
"Ngươi câm mồm!" Đoan Ngọ quát chàng.
Tạ Trường Yến không nhịn được cười.
Trương chủ bạ làu bàu: "Còn thẩm vấn tiếp được nữa không vậy?"
"Vâng." Tạ Trường Yến chỉ Chương Hoa, "Vị này là nhị ca của ta, tên Tạ Tri Hạnh."
Liễu Khê kinh ngạc nói: "Cái gì? Ca ca tỷ? Huynh ấy không phải nam nhân của tỷ hả?"
"Nam nhân?" Chương Hoa ngỡ ngàng nhìn sang Tạ Trường Yến, "Ta thấy vẫn là huynh muội thì tốt hơn."
"Cái này ngươi muốn chọn là chọn hả?" Đoan Ngọ tức quá lại muốn rút dao.
Trương chủ bạ nói với Tạ Trường Yến: "Mau nói rõ ràng đi!"
Tạ Trường Yến biết đã vào quan phủ, không thể gặp may mãi, thay vì bịa đặt thân phận chi bằng thành thật khai báo. Nhưng thân phận của Chương Hoa thật sự quá đặc biệt, hiện tại còn mất trí nhớ, tuy rằng quan hệ giữa chàng và Nghi vương rất tốt nhưng ai biết được Nghi vương có lòng xưng bá hay không. Trước khi làm rõ mọi chuyện cứ giấu được bao nhiêu thì giấu đã. May thay nhị ca hành tung bất định, do mặt có tật nên đeo mặt nạ từ nhỏ, ngoài người thân cận nhất thì không ai biết dung mạo thật của y.
"Chúng ta đi Trình quốc du ngoạn không may gặp hải nạn, theo một chiếc hòm trôi dạt đến Nghi quốc, may mắn được cha con đây cứu giúp. Nhưng nhị ca lâm trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh. Đồ đạc của bọn ta mất hết rồi, không thể nào chứng minh thân phận. Ta muốn viết thư về nhà nhưng không có tiền gửi, cứ thế ở lại cho đến nay... Mỗi câu dân nữ nói đều là sự thật."
Trương chủ bạ đứng dậy, đi vòng vòng quanh Tạ Trường Yến: "Ngươi nói ngươi là... Tạ Trường Yến? Tạ gia Thập Cửu Nương?"
Tạ Trường Yến không trốn tránh ánh mắt của hắn: "Vâng."
Trương chủ bạ phì cười, cười một hồi rồi cảm thấy không ổn, nói với Đoan Ngọ: "Gọi Tôn điển sử tới đây."
Đoan Ngọ chần chừ một lát: "Giờ này e là lão Tôn đi ngủ rồi."
"Ngủ gì mà ngủ? Hiếm khi mới có một vụ án, phạm nhân còn tự xưng là tiền hoàng hậu Yên quốc, chuyện lớn thế kia, mau kêu lão dậy."
Đoan Ngọ kinh ngạc, vội vàng chạy đi.
Cha con Liễu Khê cũng rất kinh ngạc nhìn Tạ Trường Yến.
Chương Hoa còn kinh hoàng hơn: "Muội muội ta là hoàng hậu á?!"
Trong lòng Tạ Trường Yến rất cạn lời nhưng ngoài mặt vẫn phải nghiêm chỉnh đáp: "Ờm, không phải hoàng hậu, ta từ hôn rồi."
Trương chủ bạ lại muốn cười, hắn cầm bình trà lên tu ừng ực rồi nói: "Thế càng tài ba, khắp đại lục này trăm ngàn năm nay chỉ có duy nhất một mình Tạ Thập Cửu Nương dám chối từ hôn ước của hoàng đế. Ngươi nói ngươi mạo danh ai không chịu, cứ phải mạo danh nàng ấy chứ?"
"Vì sao đại nhân không tin ta là Tạ Thập Cửu?"
"Tạ Thập Cửu phong hoa tuyệt đại, tài hoa hơn người, cao quý ưu nhã, được gọi là Tịnh Đế Lan(*) của Tạ gia cùng với tam tỷ Tạ Phồn Y của nàng ấy. Ngươi nhìn lại mình coi, từ đầu tới chân có chỗ nào phù hợp không?"
(*) Tịnh Đế Lan chỉ trên một số hoa lan xuất hiện một cuống hai đoá hoa, rất hiếm gặp.
Chương Hoa phụ hoạ nói: "Đúng thật..."
Khoé môi Tạ Trường Yến giật giật, nàng quay đầu hỏi Liễu Khê: "Khê Khê, muội cũng không tin sao?"
"Ta, ta, ta không biết... Nhưng mà, ta cảm thấy tỷ rất đẹp, thật đó, rất đẹp! Có điều, có điều... trên tay tỷ, toàn là vết chai, còn ở chân nữa, rất nhiều sẹo, còn... tỷ không chỉnh trang lắm... không giống thiên kim tiểu thư." Giọng Liễu Khê càng nói càng nhỏ.
Tạ Trường Yến thở dài, chạm phải ánh mắt của Liễu Đống. Ông ấy im lặng, ánh mắt với ý nghĩ sâu xa đánh giá nàng.
Ông ấy tin. Người già đúng là hiểu biết rộng.
Tạ Trường Yến mỉm cười với ông ấy. Liễu Đống vội cúi đầu, tránh né ánh mắt của nàng.
Bấy giờ, một loạt tiếng bước chân đến gần, cửa mở ra, hai người mang theo cơn gió bên ngoài đi vào.
"Ở đâu? Ở đâu? Tạ Trường Yến ở đâu?" Đi đầu là một ông lão khòm lưng tóc tai bạc phơ, người nhỏ bé gầy gò, mặt toàn nếp nhăn, duy chỉ có đôi mắt vừa to vừa sáng.
Ông ta hưng phấn xông đến chỗ bọn họ, nhìn lướt qua mặt Liễu Khê rồi đến Tạ Trường Yến, sau đó dừng lại.
Tạ Trường Yến vừa muốn lên tiếng thì ông ta giơ tay ngăn lại. Tôn điển sử nhìn xuống giày và y phục của nàng: "Từ Lô Loan tới?"
"Vâng."
"Năm nay Lô Loan chuộng màu nâu nhạt, ai nấy ăn mặc như mấy hoà thượng ni cô. Vải áo ngươi nhìn là biết nhuộm ở Lô Loan. Còn chiếc giày này, mỏng nhẹ chống nước, người đi lại ở Trình thường mang loại này."
Tạ Trường Yến vỗ tay nói: "Mắt điển sử đại nhân thật tinh tường!"
Đoan Ngọ lạnh lùng nói: "Bớt nịnh hót đi. Ngươi từ Trình đến nhưng chưa thể chứng minh ngươi là Tạ Trường Yến!"
Trương chủ bạ cười tít mắt hỏi: "Lão Tôn, ông xem nàng ta có phong thái chi lan của Tạ thị Ẩn Châu không?"
Tôn điển sử nhăn mặt nhíu mày, tiếp tục đánh giá Tạ Trường Yến, hồi lâu sau mới lắc đầu nói: "Không nhìn ra."
Tạ Trường Yến nghĩ thầm mình vỗ tay sớm quá rồi.
Tôn điển sử nhìn sang Chương Hoa, vẻ mặt thay đổi ngay tức khắc: "Vị này là?"
"Người này tỉnh lại ngay lúc chúng ta đến truy bắt, nói không nhớ cái gì hết. Theo lời cô gái này thì là huynh trưởng của nàng ta, tên là, tên là gì ấy nhỉ?" Đoan Ngọ còn đang hồi tưởng thì Tôn điển sử đã vỗ đùi nói: "Người này không tầm thường nha!"
"Điển sử đại nhân biết xem tướng ư?" Tạ Trường Yến ngạc nhiên.
"Xem tướng thì không biết nhưng biết nhìn người. Ngươi nhìn tấm áo ngoài của hắn xem, trông có vẻ bình thường nhưng thật ra là vật quý hiếm. Phẳng phiu, không dễ bị nhăn, ngâm nước nhanh khô, còn mềm mại dễ chịu, là vải tơ Vân Nghê của Yên quốc! Cả ủng của hắn nữa..." Tôn điển sử bảo Chương Hoa, "Cởi giày."
Chương Hoa ngơ ngác chốc lát rồi ngoan ngoãn cởi một chiếc giày ra.
Tôn điển sử cầm chiếc ủng của chàng lên, sờ mó vài cái nói: "Làm từ da trâu tốt nhất, miếng lót trong làm từ da cừu mềm. Một đôi giá mười lượng vàng cơ đấy..."
Tạ Trường Yến cười nói: "Nhị ca này của ta quả thật rất thích hưởng thụ..."
Chương Hoa nhíu nhíu mày: "Ta cảm thấy ta không phải loại người đó."
Tạ Trường Yến đỡ trán.