“Khi nào con lại đến?” Bà ấy vừa nhai miếng cam trong miệng vừa hỏi.
“Có lẽ là qua cuộc thi mà con nhắc với người. Trình Trục Tư, một người bạn của con sẽ đàn cho con hát.” Cậu chợt nhớ ra chuyện vừa nãy lập tức nói “Con sẽ nhờ người quay lại, rồi đem đến cho người nghe.”
“Anh trai ban đầu không muốn đến họp phụ huynh, lần này không biết có muốn đến dự không.” Cậu thở dài, ban đầu vốn dĩ chẳng muốn dính dáng gì với Giai Thiệu Điền, lần này lại mang theo kỳ vọng hắn sẽ xuất hiện.
“Tên nhóc đó không đến cũng không ảnh hưởng gì đâu, người nào không được nghe con hát, người đó thiệt.” Lâm Gia Nghi đột nhiên bày ra dáng vẻ nghiêm trọng, lời nói cũng toát lên mấy phần nghiêm nghị “Sau hôm đó, ta có chuyện cần nói với con, không được trễ hẹn.”
“Dạ vâng.” Cậu mặc dù không biết bà ấy đang muốn thông báo chuyện gì, nhưng dáng vẻ nghiêm trọng ấy làm cậu thấy lo.
Cậu hát thêm một bài nữa, nói thêm vài chuyện trên trời dưới đất rồi ra về.
Dọc hành lang Mỹ Ninh đã đứng đợi sẵn, còn tiện tay chụp cho cậu vô số bức ảnh.
Cô có thể bị bắt, hành vi theo dõi và chụp hình trái phép, nhưng cô nhất định sẽ hối lộ cho Giai Thiệu Điền để miễn tù tội.
“Chị lại chụp ảnh hả, tôi chưa tạo dáng.” Cậu lúng túng nói.
“Lưu Thiếu đẹp trong mọi khoảnh khắc, sau này cậu làm người nổi tiếng có thể để tôi làm quản lý không?” Mỹ Ninh hỏi thẳng thừng, cô đã quá chấp niệm với ý nghĩ của mình rồi.
Lưu Hiên lại hoài nghi về tương lai của mình, cậu sẽ biến thành tên mù, âm nhạc thì hơi khó, người nổi tiếng thì càng khó hơn. Cậu cảm thấy mình sẽ không thể làm người phi thường, vượt qua được nghịch cảnh.
Trong lúc nghĩ linh tinh cậu đã gật đầu đồng ý, chuyện sau này chắc là không thể xảy ra.
Mỹ Ninh chở cậu đến chỗ lần trước, nơi mà con hẻm nhỏ ô tô không thể vào trong, nơi mà kẻ nung nấu ý định giết người và ra tay không thành công đang ẩn náu, theo cách nhìn của cô là như thế.
Tội cho cô gái đó, mỗi lần đến nơi này luôn bật chế độ cảnh giác đến mức tối đa, mồ hôi lạnh đổ khắp người.
Lưu Hiên dựa theo trí nhớ gõ cửa nhà người ta, lần này người ra mở cửa lại là Thạch Linh.
Cậu hí hửng hỏi: “Anh đã sắm sửa đồ mới để nhập học chưa?”
Thạch Linh ngại ngùng gật đầu: “Cảm ơn, đều có cậu tôi mới tiếp tục được đến trường.”
“Không phải đâu.” Cậu cởi giày bước vào nhà rồi đáp “Tất cả là trả giá cho tội lỗi của tôi thôi.”
Lưu Hiên nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Dì ấy đâu?”
Thạch Linh mang theo chút buồn bã đáp: “Mẹ tôi nói bà ấy làm ra chuyện sai suốt đời không thể sửa, nên đã lên chùa xuống tóc rồi. Bà ấy nói cậu đáng để tin tưởng, tôi sẽ không thể bị người khác ức hiếp.”
Lưu Hiên có tín nhiệm cao như vậy ư?
“Tôi chỉ là bù đắp trong khả năng, không đến mức như vậy.” Cậu chậm rãi nói “Sau này anh đừng để người khác ức hiếp mới đúng.”
Cảnh chiều trong con hẻm nhỏ trở nên ấm cúng, Mỹ Ninh cùng với Thạch Linh làm bữa chiều, dù sao Giai Thiệu Điền cũng ăn bên ngoài, cậu dùng bữa ở đâu cũng chẳng ai quản.
“Anh ta chân nhỏ như vậy mà mua đôi dép bằng chiếc thuyền, tiết kiệm đến thế luôn sao?” Lưu Hiên mang đôi dép quá cỡ của Thạch Linh với ý định gọi Dạ Ảnh Quân sang dùng bữa cùng.
Cậu đi qua cái hàng rào chắn chỉ để làm cảnh, bước chân chậm rãi khi đến gần thì nghe thấy tiếng động lạ, chưa kịp nghĩ tay đã gõ cửa, nóng vội hỏi: “Dạ Vu Ngôn, cậu không sao chứ?”
Lưu Hiên đứng bên ngoài một lúc trong sự bối rối, muốn mở cửa, cửa lại được khóa chặt từ bên trong.
Cậu còn định dùng sức tông vào thì chất giọng khàn khàn của Dạ Vu Ngôn cất lên: “Không… Không sao.”
Giọng nói nức nở được không rõ ràng tiếp tục nói: “Hôm sau, gặp mặt, được không?”
“Cậu chắc chắn là mình ổn?” Trong lòng Lưu Hiên như lửa đốt, trong đầu suy diễn vô vàng những thứ không hay.
Dạ Vu Ngôn phát bệnh mà không dám làm phiền người khác, cũng có thể là hắn ta gặp cướp trên đường hoặc là Trình Trục Tư chính là kẻ cướp, lấy hết số tiền, chính tay cắt đi hy vọng của người đang rơi vào thảm cảnh. Buồn bã biết bao, đau khổ cùng cực rồi cuối cùng nghĩ quẩn.
Càng nghĩ càng thấy không yên lòng, cậu bắt đầu gõ cửa nhiều hơn, sốt ruột hỏi: “Nếu như cậu không đáp tôi sẽ phá cửa đi vào.”
“Không được… Xin cậu, đừng đừng mà.” Dạ Vu Ngôn khốn khổ đáp lời.
Hơi thở nặng nhọc, câu từ ngắt quãng hắn nói: “Tôi thực, thực sự không gặp chuyện. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Nghe đến đây cậu thấy yên tâm được phần nào: “Được, tôi sẽ đợi cuộc gọi từ cậu.”
Lưu Hiên ôm theo một nỗi lo trở về nhà Thạch Linh, cậu cứ như một người mất hồn thẫn thờ nghĩ suy, lâu lâu lại đi đến gần bức tường để nghe ngóng.
Thạch Linh nhìn thấy cậu như vậy liền giải thích: “Nơi này có hơi tồi tàn nhưng về khoảng cách âm thì tốt lắm. Trừ khi có tiếng động lớn mới nghe thấy.”
“Thì ra là vậy?” Lưu Hiên ngơ nghệch đáp lại.