Không Thể Chối Từ

Chương 24


Khi bữa tiệc tiếp tục diễn ra, không khí bắt đầu trở nên vui vẻ hơn với sự tham gia của Minh Tâm.

Các trò chơi nhóm và âm nhạc sôi động đã giúp mọi người xích lại gần nhau hơn, xóa tan không khí căng thẳng trước đó.

Hiểu Viện cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô có thể cảm nhận được sự phấn khích lan tỏa trong không gian.

Bây giờ, chúng ta sẽ chơi một trò chơi tên là 'Hỏi và Đáp'!- Hiểu Viện thông báo với sự hào hứng.Ai trả lời sai sẽ phải thực hiện một thử thách thú vị!Mọi người lập tức phấn khích, và các câu hỏi bắt đầu được đưa ra.

Minh Tâm hòa nhập rất nhanh và thế hiện sự khéo léo của mình trong các câu hỏi.

Tuy nhiên, bất ngờ là cô ta lại chọn những câu hỏi khó để thử thách mọi người, tạo ra những trận cười rộ lên trong nhóm.

- Chúng ta đang có một trận đấu khá căng thẳng đây!- Lâm Nhất nhận xét, ánh mắt anh vẫn chăm chú vào Hiểu Viện, đôi khi lại nhìn về phía Minh Tâm.

Hiểu Viện nhận ra rằng anh không chỉ theo dõi trò chơi mà còn đánh giá xem ai trong nhóm sẽ là người nổi bật nhất.

Khi trò chơi đang diễn ra, Hiểu Viện quyết định bước ra một chút để chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho mọi người.

Cô lướt qua những chiếc bàn bày biện thức ăn phong phú, cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy mọi người vui vẻ.

Thế nhưng, trong một khoảnh khắc, cô nghe thấy tiếng xì xào từ nhóm của Minh Tâm.

- Cậu ta dường như rất thích Lâm Nhất,- Minh Tâm thì thầm với một người bạn khác, và Hiểu Viện không thế không nghe thấy.

Lòng cô chùng xuống, cô không thể tránh khỏi cảm giác so sánh bản thân với những người khác.

Có thế Lâm Nhất chỉ coi cậu là một người cháu mà thôi,- người bạn của Minh Tâm phản hồi.Cậu biết đấy, anh ấy rất cẩn thận trong chuyện tình cảm.Những lời này như một cú đấm vào tim Hiểu Viện, và cô vội vàng quay lại với mọi người, cố gắng giấu đi cảm xúc của mình.

Nhưng không lâu sau, cô cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Quay lại, cô thấy Lâm Nhất đứng đó, với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.

Cháu ổn chứ?- Anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.

Cháu ổn,- Hiểu Viện đáp, cố gắng nở nụ cười nhưng bên trong lòng vẫn bứt rứt.Chỉ là một chút căng thẳng.Lâm Nhất không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh thể hiện rõ sự lo lắng.

Anh gật đầu, như thể muốn nói rằng anh sẽ ở bên cô trong mọi hoàn cảnh.

Cuối cùng, bữa tiệc tiếp tục với những trò chơi và tiếng cười, và mọi người dần quên đi những căng thẳng ban đầu.

Tuy nhiên, Hiểu Viện không thể nào tránh khỏi những suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Lâm Nhất, cũng như sự cạnh tranh ngầm với Minh Tâm.

Liệu có thể có một ngày, cô sẽ dám thổ lộ những gì trong lòng mình?

Khi bữa tiệc gần kết thúc, Hiểu Viện quyết định lên tiếng một lần nữa.

- Cảm ơn mọi người đã tham gia! Mình rất vui vì các cậu đã đến, hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa!

Mọi người bắt đầu vỗ tay, và trong không gian ấm cúng, Hiểu Viện cảm thấy một chút hy vọng.



Dù có những thách thức và cạnh tranh, nhưng có vẻ như cô đã tìm thấy một nhóm bạn thực sự bên cạnh mình.

Vào khoảnh khắc ấy, cô thầm nghĩ rằng có thể, chỉ có thời gian mới trả lời được những câu hỏi trong lòng cô về tình cảm với Lâm Nhất.

Khi bữa tiệc kết thúc, tiếng cười và âm nhạc dần dần lắng xuống, Hiểu Viện đứng giữa căn phòng ngập tràn ánh đèn mờ, cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng.

Những người bạn của cô đã ra về, chỉ còn lại cô và Lâm Nhất đang dọn dẹp những chiếc ly rỗng và đĩa thức ăn.

Đột nhiên, Minh Tâm xuất hiện ở cửa, với vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại sáng lên với sự tò mò.

Minh Tâm bước vào, đóng cửa lại sau lưng.

Hiểu Viện bỗng lên tiếng

Buổi tiệc đã kết thúc rồi, cậu không về sao?Cũng không có gì để làm, chỉ là muốn xem các cậu đang làm gì. Được không?- Cô ta cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, nhưng vẫn có chút gượng gạo.Cậu có muốn phụ bọn mình dọn dẹp không?- Hiểu Viện nói tiếp.Được thôi, dù sao thì vẫn tốt hơn là đứng im.Cậu có thể giúp mình mang mấy cái ly này ra ngoài - Hiểu Viên đề nahi cố gắng tạo không khí thoải mái.

Cháu ổn,- Hiểu Viện đáp, cố gắng nở nụ cười nhưng bên trong lòng vẫn bứt rứt.Chỉ là một chút căng thẳng.Lâm Nhất không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh thể hiện rõ sự lo lắng.

Anh gật đầu, như thể muốn nói rằng anh sẽ ở bên cô trong mọi hoàn cảnh.

Cuối cùng, bữa tiệc tiếp tục với những trò chơi và tiếng cười, và mọi người dần quên đi những căng thẳng ban đầu.

Tuy nhiên, Hiểu Viện không thể nào tránh khỏi những suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Lâm Nhất, cũng như sự cạnh tranh ngầm với Minh Tâm.

Liệu có thể có một ngày, cô sẽ dám thổ lộ những gì trong lòng mình?

Khi bữa tiệc gần kết thúc, Hiểu Viện quyết định lên tiếng một lần nữa.

- Cảm ơn mọi người đã tham gia! Mình rất vui vì các cậu đã đến, hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa!

Mọi người bắt đầu vỗ tay, và trong không gian ấm cúng, Hiểu Viện cảm thấy một chút hy vọng.

Dù có những thách thức và cạnh tranh, nhưng có vẻ như cô đã tìm thấy một nhóm bạn thực sự bên cạnh mình.

Vào khoảnh khắc ấy, cô thầm nghĩ rằng có thể, chỉ có thời gian mới trả lời được những câu hỏi trong lòng cô về tình cảm với Lâm Nhất.

Khi bữa tiệc kết thúc, tiếng cười và âm nhạc dần dần lắng xuống, Hiểu Viện đứng giữa căn phòng ngập tràn ánh đèn mờ, cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng.

Những người bạn của cô đã ra về, chỉ còn lại cô và Lâm Nhất đang dọn dẹp những chiếc ly rỗng và đĩa thức ăn.

Đột nhiên, Minh Tâm xuất hiện ở cửa, với vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại sáng lên với sự tò mò.

Minh Tâm bước vào, đóng cửa lại sau lưng.

Hiểu Viện bỗng lên tiếng

Buổi tiệc đã kết thúc rồi, cậu không về sao?Cũng không có gì để làm, chỉ là muốn xem các cậu đang làm gì. Được không?- Cô ta cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, nhưng vẫn có chút gượng gạo.Cậu có muốn phụ bọn mình dọn dẹp không?- Hiểu Viện nói tiếp.Được thôi, dù sao thì vẫn tốt hơn là đứng im.

- Cậu có thể giúp mình mang mấy cái ly này ra ngoài,- Hiểu Viện đề nghị, cố gắng tạo không khí thoải mái.



Hai người cùng dọn dẹp, không khí ban đầu có phần ngượng ngùng, nhưng dần dần, Minh Tâm bắt đầu cởi mỏ hơn.

Cô ta chia sẻ một vài câu chuyện hài hước về những tình huống dở khóc dở cười trong quá khứ của mình, và Hiểu Viện không thể không cười trước những lời lẽ sắc bén của Minh Tâm.

Thật ra, mình cũng không phải người xấu như cậu nghĩ,- Minh Tâm nói, ánh mắt chợt lộ ra vẻ chân thành.Mình chỉ không muốn ai đó dễ dàng vượt qua mình.Hiểu Viện gật đầu, cô cảm nhận được sự thiếu tự tin trong Minh Tâm.

Mọi người đều có lý do của họ.Mình cũng đã từng cảm thấy như vậy.- Cô quyết định mở lòng hơn về những lo lắng của bản thân, về những thử thách mà cô đang phải đối mặt.Minh Tâm im lặng trong một giây, rồi thở dài.

Nếu cậu cần bạn bè, mình có thế giúp.Mình không hoàn hảo, nhưng mình có thể là một người bạn tốt.Hiểu Viện bất ngờ trước lời đề nghị này, nhưng cũng cảm thấy ấm lòng.

Cảm ơn cậu, Minh Tâm.Mình sẽ rất vui nếu có cậu bên cạnh.Lâm Nhất đứng ở một góc phòng, quan sát cuộc trò chuyện giữa hai người.

Anh không khỏi cảm thấy hài lòng khi thấy Hiểu Viện có thể mở lòng với người bạn mới, dù rằng anh vẫn cảm thấy lo lắng về những biến động trong cuộc sống của cô.

Cuối cùng, khi mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng, Hiểu Viện và Minh Tâm ra ngoài, ánh trăng sáng chiếu xuống, tạo nên không khí dễ chịu.

Họ cùng bước đi, dần dần tạo nên một tình bạn mới mẻ trong sự rối ren của cuộc sống.

Chúng ta có thể đi uống cà phê vào cuối tuần này không?- Minh Tâm đề xuất, một nụ cười nở trên môi.Chắc chắn rồi!- Hiếu Viện mỉm cười đáp lại, trong lòng cô cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết.Cuối tuần đến, Hiểu Viện và Minh Tâm gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ xinh ở trung tâm thành phố

Không khí bên ngoài tràn ngập ánh nắng vàng và tiếng cười nói rộn ràng, tạo nên một bầu không khí vui vẻ, thoải mái.

Khi bước vào quán, Hiểu Viện cảm nhận ngay sự ấm cúng từ cách bài trí giản dị nhưng tinh tế

Họ chọn một góc nhỏ gần cửa sổ, nơi ánh sáng tự nhiên chiếu rọi vào, khiến không gian thêm phần lãng mạn.

Cậu đã thử cà phê ở đây chưa?- Minh Tâm hỏi, ánh mắt sáng lên đầy háo hức.Chưa, nhưng nghe nói cà phê ở đây rất ngon!- Hiểu Viện đáp, cảm thấy phấn khởi với không khí của buổi hẹn.Sau khi gọi món, cả hai bắt đầu trò chuyện về đủ thứ chuyện — từ những sở thích cá nhân đến những kỷ niệm trong quá khứ.

Hiểu Viện cảm nhận rằng họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều so với trước đây.

Minh Tâm không còn là người bạn mới quen hay là một người luôn gây khó dễ cho cô nữa mà đã trở thành một người bạn thực sự.

Khi những ly cà phê nóng hổi được phục vụ, Hiểu Viện thưởng thức từng ngụm một, cảm nhận hương vị đậm đà và ngọt ngào.

Ngon quá! Cảm ơn cậu đã rủ mình đến đây,- cô nói, đôi mắt lấp lánh.Không có gì! Mình vui vì cậu thích,- Minh Tâm đáp lại với nụ cười tươi tắn.Cuộc trò chuyện tiếp tục sôi nổi, cả hai cùng chia sẻ những câu chuyện hài hước, những suy nghĩ về cuộc sống và những ước mơ của bản thân.

Hiểu Viện dần mở lòng hơn về những khó khăn mà cô đã trải qua, trong khi Minh Tâm cũng không ngần ngại chia sẻ những nỗi lo lắng và trăn trở của mình.

Cậu có nghĩ rằng những điều khó khăn trong cuộc sống sẽ giúp mình trưởng thành hơn không?- Minh Tâm hỏi.Chắc chắn rồi,- Hiểu Viện gật đầu.Mình nghĩ rằng chính những thử thách đó đã làm cho chúng ta mạnh mẽ hơn và hiểu được giá trị của những điều tốt đẹp.Minh Tâm mỉm cười, có vẻ đồng tình với suy nghĩ của Hiểu Viện.

Mình cũng nghĩ vậy.Và mình cảm thấy may mắn khi có cậu bên cạnh để cùng chia sẻ.Khi buổi cà phê dần kết thúc, cả hai cảm thấy hài lòng với những khoảnh khắc đã có

Chúng ta nên thường xuyên gặp nhau như thế này,- Minh Tâm đề xuất.Đồng ý!, -Hiểu Viện đáp, lòng ấm áp khi nghĩ đến những buổi hẹn tiếp theo.

Khi họ rời khỏi quán, không khí trong lành của buổi sáng như thổi bùng lên hy vọng và năng lượng mới.

Hiểu Viện cảm thấy rằng mối quan hệ giữa họ đã thực sự khăng khít hơn, và những lo lắng trước đây dần tan biến, nhường chỗ cho những kỷ niệm vui vẻ và những điều tốt đẹp hơn trong tương lai.