Không Thể Chối Từ

Chương 25


Giang Hiểu Viện đến lớp học sáng hôm sau với tâm trạng khá thoải mái sau buổi cà phê trò chuyện thân thiết với

Minh Tâm.

Đã lâu rồi cô mới có cảm giác được kết nối với một ai đó ngoài gia đình và những vấn đề phức tạp của mình.

Sau khi giờ học kết thúc, cô quyết định ghé qua văn phòng của Lâm Nhất.

Bước vào tòa nhà, cô cảm thấy không khí có chút nặng nề hơn mọi ngày.

Giang Hiểu Viện bước vào văn phòng của Lâm Nhất, cảm giác hơi ngập ngừng khi thấy người phụ nữ mà cô đã thoáng gặp lần trước - người đã hỏi về danh tính của cô khi cô ngủ quên tại đây.

Ánh mắt người phụ nữ ấy thoáng chút nghiêm nghị nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự khi nhìn Hiểu Viện.

Khi bước vào, Hiểu Viện liếc sang Dương, trợ lý của Lâm Nhất, và nhỏ giọng hỏi,- Trợ lý Dương, cô ấy là ai vậy?

Dương thoáng nhìn cô, rồi hạ giọng đáp lại.

- Cô ấy là Tố Loan, giám đốc Loan Thị, một công ty quan trọng mà anh Lâm Nhất đã đầu tư.

Giang Hiếu Viện không khỏi tò mò và có chút cảnh giác.

Việc Tố Loan hỏi về cô lần trước khiến Hiểu Viện cảm thấy có gì đó bất thường.

Tuy nhiên, cô vẫn giữ vẻ bình thản và bước tới bên cạnh Lâm Nhất, cố gắng tạo cảm giác tự tin.

Tố Loan mỉm cười thoáng qua khi thấy Giang Hiếu Viện đến gần, ánh mắt cô ta lướt qua một cách cấn thận, rồi lịch sự chào.

- Chào cô Giang. Cuối cùng cũng gặp cô ở đây.

Hiểu Viện cảm thấy chút không thoải mái khi Tố Loan nhắc đến mình như một cách nhấn mạnh, như thể cô ta đã biết về cô từ lâu.

Hiểu Viện nở một nụ cười mỉm đáp lại nhưng không nói gì, chỉ giữ ánh mắt nhìn Lâm Nhất, mong anh sẽ giải thích sự xuất hiện của Tố Loan.

Lâm Nhất thoáng nhíu mày, nhưng sau đó nhanh chóng trấn an Hiểu Viện bằng giọng điềm tĩnh.

- Loan Thị là đối tác quan trọng của chúng ta, và Tố Loan thường xuyên làm việc trực tiếp với anh.

Nghe vậy, Hiểu Viện khẽ gật đầu, cảm thấy phần nào an tâm.

Nhưng vẫn còn nhiều câu hỏi xoay quanh sự xuất hiện của Tố Loan và thái độ dường như khó nắm bắt của cô ta.

Buổi gặp gỡ hôm nay càng làm Hiểu Viện tò mò hơn về vai trò thực sự của Tố Loan trong cuộc sống của Lâm

Nhất và cả trong những dự định của anh.

Sau khi chào hỏi xong, Tố Loan cúi nhẹ đầu chào Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện rồi rời khỏi văn phòng.

Để lại hai người trong không gian tĩnh lặng.

Hiểu Viện quay lại nhìn Lâm Nhất, ánh mắt vẫn đầy nghi vấn.

Chú à, cô Tố Loan là người thế nào vậy?Hình như... cô ấy quan tâm đến chú khá nhiều,- cô hỏi, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự tò mò.Lâm Nhất cười nhạt, khoanh tay lại, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng về quá khứ

Loan là người chú đầu tư và cũng là đối tác tin cậy.Cô ấy đã phải làm việc rất chăm chỉ để có được vị trí hiện tại,- anh nói, rồi dừng lại, không muốn tiết lộ quá nhiều.Hiểu Viện nhíu mày, cảm giác như có điều gì đó đang được che giấu.

Cô cảm thấy một chút ghen tuông không rõ nguồn cơn.

Dường như giữa Lâm Nhất và Tố Loan có một mối quan hệ phức tạp mà cô chưa thể hiểu rõ.

Lâm Nhất nhìn Hiểu Viện, ánh mắt dịu dàng.

- Cháu không cần lo về điều đó. Những người như Tố Loan và chú có lẽ không cùng thế giới với cháu,- anh nhẹ giọng, như muốn nhấn mạnh ranh giới vô hình nào đó.



Cảm nhận sự khoảng cách trong lời nói của Lâm Nhất, Hiểu Viện chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng tận sâu trong lòng, cô biết mình sẽ không dễ dàng từ bỏ việc tìm hiểu về người chú bí ẩn của mình.

Mấy hôm sau, Lâm Nhất rời Tây Thành để đi công tác, để lại Giang Hiểu Viện một mình với khoảng trống vắng vẻ.

Không khí tĩnh lặng quanh căn nhà khiến cô thấy buồn chán và có chút bồn chồn. Để khuây khỏa, cô nhắn tin rủ

Minh Tâm và San San đi uống cà phê vào buổi tối.

Khi biết tin Hiểu Viện muốn ra ngoài, Minh Tâm lập tức hào hứng đề nghị:

- Đi bar đi! Tối nay bọn mình cần vui một chút, chẳng mấy khi có dịp rảnh mà không có 'chú Lâm' trông chừng.

San San cũng tán đồng, ánh mắt sáng lên vẻ hào hứng.

Đúng đó, Hiểu Viện! Lâu rồi tớ cũng không đi bar mà.Cà phê thì để dành ngày khác đi.Tối nay mình chơi tới bến!Hiểu Viện thoáng chần chừ, nhưng rồi cô nghĩ cũng không có gì phải ngại.

Dạo này cô luôn bị cuốn vào những chuyện nghiêm túc và phức tạp, một chút vui chơi cũng không ảnh hưởng gì.

Hơn nữa, cô cũng muốn tận hưởng khoảng thời gian không có Lâm Nhất bên cạnh để trải nghiệm cuộc sống tự do hơn.

- Được thôi, vậy tối nay đi bar!- Cô mỉm cười, gật đầu đồng ý với bạn bè, cảm thấy trong lòng dâng lên chút háo hức xen lẫn lo lắng, nhưng cuối cùng lại thấy thú vị với ý tưởng này.

Khi về nhà, Giang Hiểu Viện đứng trước gương, chiêm ngưỡng bản thân trong chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể.

Chiếc váy màu đen quyến rũ, tôn lên vóc dáng thon thả và đôi chân dài miên man.

Cô xịt thêm một chút nước hoa, cảm nhận hương thơm quyến rũ lan tỏa xung quanh.

Cô biết đây chính là cơ hội để mình được sống thật, thoát khỏi những bộn bề lo âu thường ngày.

Tối hôm đó, khi bước vào quán bar, âm nhạc sôi động ùa vào tai cô như một dòng năng lượng mới.

Ánh đèn mờ ảo lấp lánh khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn.

Hiểu Viện bước đi tự tin, như thể cô đã trở lại với con người thật của mình, thoát khỏi cái bóng của những rắc rối và lo âu.

Cô cảm thấy ánh nhìn của những người xung quanh đổ dồn về phía mình, nhưng thay vì ngượng ngùng, cô mỉm cười, tự tin bước về phía quầy bar.

Minh Tâm và San San đi bên cạnh, cùng hòa vào không khí vui tươi, không ngừng cười đùa.

Họ gọi vài ly cocktail, cùng nhau nâng cốc, chúc mừng cho những khoảnh khắc tự do này.

Hiểu Viện nhắm mắt, thưởng thức từng giọt rượu lạnh lẽo trong miệng, cảm nhận vị ngọt và chua hòa quyện.

Những giai điệu âm nhạc dồn dập thúc đẩy nhịp tim cô, khiến cô muốn nhảy múa.

Cô không còn là cô gái lo lắng, sợ sệt, mà giờ đây là một Giang Hiểu Viện đầy sức sống, sẵn sàng tham gia vào cuộc vui.

Họ cùng nhau nhảy múa, cười đùa, cảm nhận từng khoảnh khắc sôi động.

Hiểu Viện dần quên đi những mối bận tâm trong lòng, để cho bản thân thả mình vào dòng chảy của cuộc sống, tận hưởng những điều đơn giản mà tuyệt vời nhất.

Buổi sáng trôi qua trong sự yên bình và êm đềm của Giang Hiểu Viện.

Sau khi thức dậy, cô rửa mặt và chuẩn bị cho một ngày mới tại lớp học nghệ thuật. Dù còn chút mệt mỏi, nhưng cảm giác hào hứng tràn đầy trong cô khiến mọi thứ trở nên tươi sáng hơn.

Khi bước vào lớp học, Hiểu Viện nhận ra không khí trong lớp hôm nay có phần khác lạ. Các bạn học của cô đều bàn tán sôi nổi, ánh mắt tràn đầy hứng khởi.

Cô ngồi xuống chỗ của mình, cảm thấy sự háo hức lan tỏa trong không khí. Không lâu sau, thầy giáo bước vào lớp, và mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông.



- Chào các bạn.

Thầy giáo bắt đầu, giọng nói chắc chắn và đầy quyền uy.

Hôm nay tôi có một thông báo quan trọng.Cuối tháng này, sẽ có một cuộc thi nghệ thuật để kiểm tra năng lực của các bạn.Đây không chỉ là cơ hội để các bạn thể hiện tài năng của mình mà còn là dịp để tiến sâu hơn vào lĩnh vực nghệ thuật.Hiểu Viện nghe thấy tim mình đập nhanh hơn.

Cuộc thi này là một cơ hội không thể bỏ qua, nhưng cô cũng không thể không nhớ đến những căng thẳng trong quá khứ.

Mặc dù đã cố gắng vượt qua những nỗi sợ hãi của bản thân, nhưng trong lòng cô vẫn còn một chút lo lắng.

Cuộc thi này sẽ diễn ra ở một địa điểm đặc biệt,- thầy giáo tiếp tục.Đó là một nhà triển lãm nối tiếng, nơi sẽ có sự tham gia của nhiều nghệ sĩ khác và giám khảo là những người có uy tín trong ngành.

Hiểu Viện liếc nhìn các bạn xung quanh, thấy nhiều người tràn đầy sự phấn khích.

Minh Tâm và San San cũng không ngoại lệ, họ đều bàn luận sôi nổi về những gì họ có thể thực hiện cho cuộc thi.

- Dường như mọi người đều háo hức,- Hiểu Viện nghĩ thầm.

Cô biết mình phải tìm ra cách để hòa nhập với bầu không khí này và không để những nỗi sợ hãi của mình kìm hãm lại. "Có lẽ đây sẽ là cơ hội để mình khẳng định bản thân."

Khi thầy giáo kết thúc buổi học, Hiểu Viện không thể ngừng suy nghĩ về cuộc thi.

Trong lòng cô, một sự quyết tâm đang hình thành, sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách phía trước.

Cô quyết định sẽ tham gia cuộc thi này, không chỉ để thể hiện tài năng mà còn để tìm ra con người thực sự của mình.

Vài ngày sau, không khí trong lớp học nghệ thuật đã trở lại bình thường sau khi thông báo về cuộc thi.

Giang Hiểu Viện cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều, nhưng nỗi lo về việc chuẩn bị cho cuộc thi vẫn lẩn khuất trong tâm trí cô.

Khi Lâm Nhất trở về từ chuyến công tác, cô háo hức muốn gặp anh để chia sẻ về cuộc thi nghệ thuật sắp tới.

Giang Hiểu Viện biết rằng anh luôn ủng hộ cô trong mọi quyết định, và cô hy vọng có thể nhận được lời khuyên từ người mà cô xem như một hình mẫu.

Một buổi chiều sau khi Lâm Nhất trở về, cô quyết định ghé qua văn phòng anh.

Cánh cửa văn phòng khép hờ, cô gõ nhẹ trước khi bước vào.

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ấm áp nhưng cũng chứa đựng chút nghiêm nghị.

Cháu về rồi à?- anh nói, nụ cười thoáng qua trên môi.Vâng, chú.Cháu muốn kể cho chú nghe một chuyện.Giang Hiểu Viện tiến tới gần, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích.

Cháu vừa biết về một cuộc thi nghệ thuật sắp diễn ra.Cháu nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để cháu thể hiện bản thân.Lâm Nhất gật gù, nhưng nét mặt của anh nhanh chóng trở nên nghiêm túc hơn.

Cuộc thi đó có quan trọng không, Hiểu Viện?

Rất quan trọng ạ! Cháu rất muốn tham gia.Cô háo hức nói. Đó là nơi để những nghệ sĩ như cháu thể hiện tài năng, và cháu muốn được chú ủng hộ.

Tuy nhiên, Lâm Nhất nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

Cháu biết không, thời điểm này có vẻ không thuận lợi lắm.Gần cuối năm, công việc của chú đang rất nhiều, và chú không thể dành nhiều thời gian cho cháu được.Giang Hiểu Viện cảm thấy một chút hụt hẫng

Cháu hiểu mà, chú.Cháu cũng bận rộn với việc ôn tập cho kỳ thi.Nhưng cháu thật sự muốn chú biết rằng cháu đang cố gắng.Lâm Nhất thở dài, nhìn vào mắt cô.

- Chú biết cháu đã cố gắng rất nhiều, và chú luôn tự hào về cháu.

Nếu cháu cần bất kỳ hỗ trợ gì, đừng ngần ngại nói với chú

Vâng, chú.- Hiểu Viện mỉm cười, cảm thấy ấm lòng hơn.Cháu sẽ cố gắng hết sức để không làm chú thất vọng.Cháu có thể làm được, luôn nhớ điều đó.- Lâm Nhất động viên.Hãy tập trung vào việc của mình và không cần phải lo lắng về việc chú sẽ ở đâu.Khi rời khỏi văn phòng, Giang Hiểu Viện cảm thấy một niềm tin mới.

Mặc dù Lâm Nhất không thể dành nhiều thời gian cho cô, nhưng sự ủng hộ của anh chính là động lực để cô tiếp tục phấn đấu.

Cuộc thi sắp tới không chỉ là một cơ hội để thể hiện tài năng mà còn là một cách để cô khẳng định bản thân trong thế giới nghệ thuật mà cô luôn yêu thích.