Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 107: Dư chấn sau tai nạn


Trong căn phòng bao phủ hoàn toàn một màu trắng, không gian bốn bề yên ắng chỉ nghe thấy tiếng kêu "tít tít" của máy đo điện tâm đồ, người phụ nữ đang đeo dưỡng khí nằm trên giường bệnh màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, trên trán cuốn băng trắng, sắc mặt xanh xao vẫn không có động thái tỉnh lại.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày xảy ra tai nạn nghiêm trọng, Doãn Khả Vy vẫn cứ an tĩnh nằm đó. Mặc dù được bác sĩ chẩn đoán đầu chỉ bị va đập nhẹ, chân trái bị nứt phải bó bột, tay bị vài mảnh kính vỡ đâm vào nhưng nhìn chung vẫn rất ổn, thế mà không hiểu sao mãi vẫn chưa tỉnh lại.

Ba mẹ Doãn hàng ngày đến chăm nom, lo lắng đến mất ăn mất ngủ nhưng con gái thì cứ như cũ nằm yên bất động.

Hàng ngày, cứ bảy giờ sáng là mẹ Doãn lại vào phòng bệnh chăm nom cho con gái, mãi đến chín giờ tối mới chịu trở về. Hôm nay cũng như cũ không có gì thay đổi.

Lấy chậu nước ấm đặt bên cạnh, mẹ Doãn nhẹ nhàng giúp con gái lau mặt lau tay. Đến khi chạm vào bàn tay của cô, ngón tay bất chợt giật giật vài cái giống như có cử động.

Bà run rẩy đặt tay cô xuống giường xem xét lần nữa, quả nhiên bà không hề nhìn lầm, tay cô đang cử động.

Mừng rỡ bấm vào nút gọi khẩn cấp trên tường, bà ra sức gọi cô từ trong cơn mê man.

Giống như nghe được có người đang gọi mình, mi mắt Doãn Khả Vy khẽ động đáp lại.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, nhân viên y tế nhanh chóng bước vào.

Mẹ Doãn hướng đoàn người đi tới lên tiếng: "Tay nó cử động rồi." Sau đó thức thời đứng sang một bên nhường chỗ cho bọn họ.

Căn cứ trên điện tâm đồ, Doãn Khả Vy đích thực là đã có ý thức. Vị bác sĩ chủ trị lập tức làm vài động tác sơ cứu, không lâu sau thì cô cũng nhập nhèm mở mắt.

Trước mắt xuất hiện toàn thân ảnh áo trắng, Doãn Khả Vy nhất thời bị doạ không nhẹ, quên cả cơn đau nhức đang theo dây thần kinh truyền đến.

"Cô cảm thấy thế nào rồi?" Vị bác sĩ chủ trị lên tiếng hỏi.

Khi nghe thanh âm trầm thấp của người đàn ông trung niên mặc áo trắng lên tiếng, thần trí cô mới dần dần thanh tỉnh và bắt đầu cảm nhận được sự khó chịu từ khắp nơi trên cơ thể truyền về.

Hít sâu một hơi, Doãn Khả Vy đối người vừa lên tiếng hỏi lại: "Tôi bị làm sao vậy?"

Vị bác sĩ trung niên vẫn một bộ dáng hiền từ, nhẹ giọng trả lời: "Cô bị tai nạn giao thông, não bị chấn động nhẹ, chân trái bị nứt xương hiện đang bó thạch cao, ngoài ra trên trán và cánh tay bị mảnh thủy tinh đâm vào. Còn lại đều lành lặn không đáng ngại. Bây giờ cô cảm thấy cơ thể thế nào, có chỗ nào thấy đau hay khó chịu gì hay không?"

Nghe ông ta nói vậy, toàn bộ hình ảnh của vụ tai nạn lập tức ùa về trong đầu cô. Cô kinh hoảng nói: "Người cùng tôi ở trên chiếc xe đó thế nào rồi? Anh ấy có bị gì hay không?"

Các nhân viên y tế nhìn nhau không biết phải trả lời thế nào bởi vì thực tế họ cũng không biết. Khi bệnh nhân được đưa vào phòng cấp cứu, họ chỉ biết đến cá nhân người đó mà thôi, còn sự việc hay những người liên quan không thuộc phạm vi quan tâm của họ.



Lúc này mẹ Doãn đi đến cuối giường bệnh của cô, nhẹ giọng nói: "Vy Vy, a Luân đã được người nhà nó chuyển về Mỹ. Tình hình cụ thể lát nữa mẹ nói cho con sau. Hiện tại để bác sĩ xem bệnh cho con đã."

Nhận được ánh mắt trấn an của mẹ Doãn, cô cũng thấy nhẹ lòng hơn, đối bà gật đầu, sau đó lại nhìn vị bác sĩ chủ trị trả lời: "Tôi hiện tại không vấn đề gì, chỉ hơi đau nhức cơ thể một chút mà thôi."

"Vậy thì tốt. Trước cô tiếp tục nghỉ ngơi đi, vừa mới tỉnh dậy có thể uống sữa và ăn cháo loãng, qua hôm sau nếu không có vấn đề gì thì có thể ăn cơm. Những điều cần chú ý sẽ có hộ lý hướng dẫn sau."

Cô gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

Đoàn người áo trắng rời khỏi phòng bệnh, Doãn Khả Vy không nhịn được liền hướng mẹ Doãn hỏi han: "Mẹ, anh ấy thế nào, mau nói cho con biết!"

Mẹ Doãn nắm lấy tay con gái ra sức trấn an: "Tình hình cụ thể mẹ không rõ, mẹ chỉ biết nó bị nghiêm trọng hơn con. Hay con liên lạc với Anthony xem, cậu ta có thể biết rõ hơn mẹ."

Đang muốn mở miệng hỏi mẹ Doãn điện thoại của mình đâu, cô mới nhớ ra điện thoại đã bị mất ngay trong ngày xảy ra tai nạn. Cô lặng lẽ thở dài một hơi, nhìn mẹ Doãn nói: "Mẹ cho con mượn điện thoại đi."

Bà không nói năng gì, cầm lấy túi xách trên tủ đầu giường lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho cô: "Anthony nói mẹ đưa cho con, dặn khi nào con tỉnh dậy thì gọi cho cậu ấy. Được rồi, con gọi điện thoại đi, mẹ xuống canteen mua sữa và cháo cho con."

"Vâng, cảm ơn mẹ."

Mẹ Doãn nhìn cô cười nhẹ rồi đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh. Con gái đã tỉnh, bà xem như đã nhẹ lòng. Còn đứa nhỏ kia, tình trạng của nó khá nguy kịch, nhưng bà cũng không muốn chính mình nói cho nó biết sợ nó đau lòng. Thôi cứ để nó tự tìm hiểu, tự chấp nhận sự thực thôi. Chỉ mong đứa nhỏ kia có thể sớm vượt qua biến cố.

Cửa phòng bệnh vừa khép lại, Doãn Khả Vy không chần chừ liền gọi điện thoại cho Anthony.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì có người bắt máy.

Cô thều thào cất giọng: "Anthony, là tôi."

Đầu bên kia, Anthony đang ngồi ở văn phòng thay cô xử lý công việc. Màn hình điện thoại sáng lên hiển thị số điện thoại của Doãn Khả Vy, anh ta lập tức gác lại công việc nhận cuộc gọi, trong lòng tựa như trút được tảng đá lớn.

"Tôi biết. Cô khoẻ chưa?"

"Tôi ổn. Lữ Thiên Luân thế nào rồi?"

Anthony thở dài một hơi, chuyện nên đến cuối cùng cũng đến.

"Cô cứ ở phòng bệnh đi, tôi lập tức đến."



Không quá một giờ sau, Anthony cũng đã xuất hiện tại phòng bệnh của Doãn Khả Vy. Mẹ Doãn cũng không muốn xen vào cuộc nói chuyện của hai người liền đứng lên trở về nhà, hẹn trưa sẽ cùng ba Doãn trở lại.

Mẹ Doãn đi rồi, Doãn Khả Vy không nén nhịn được thêm lập tức lên tiếng: "Lữ Thiên Luân thế nào, anh mau nói đi!"

Anthony nhìn vẻ mặt bất an của cô thì trong lòng cũng dâng lên cảm giác mất mát. Anh ta chính là đau lòng cho cô, cũng đau lòng cho chính mình. Phải biết rằng trong vụ tai nạn đó anh ta cũng có thương tích, tuy không đáng ngại nhưng anh ta cũng cần lắm một lời hỏi han từ cô. Đáng tiếc trong lòng cô trước sau cũng chỉ tồn tại một người mà thôi.

Mặc dù sự thật sẽ khiến cô thương tâm không nhỏ nhưng Anthony cũng không có ý định giấu giếm mà nói ra toàn bộ sự tình.

"Lữ Thiên Luân vì bảo hộ cô mà bị thương vô cùng nghiêm trọng, nặng nhất là phần đầu. Lữ tổng đã chuyển cậu ấy về Mỹ điều trị rồi. Hiện tại vẫn hôn mê, đang nằm ở phòng ICU quan sát."

Nội tâm Doãn Khả Vy lộp bộp vài tiếng, tim đau đớn quặn thắt.

Khi cô mở mắt liền nhìn thấy cảnh tượng chiếc container đang lao thẳng về phía xe của mình, bản thân thì bàng hoàng đến bất động còn hắn thì cứ thế che chở cô trong lòng, một mình gánh chịu mọi thương tích. Thời khắc ấy cô chẳng thể làm được gì cho đến khi chính mình ngất đi.

Chỉ trong một buổi sáng, hai tai nạn ập đến trên người cô nhưng cuối cùng cô vẫn bình yên vô sự, con hắn thì cứ một lần lại một lần bảo hộ cho cô.

Nước mắt không biết rơi tự lúc nào, tim cô thì đau đến tê tâm liệt phế.

Anthony ở một bên nhìn cô khóc thì tâm tình cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn muốn tiến lên ôm cô vào lòng để an ủi nhưng lại chẳng biết dùng thân phận gì để làm điều đó, cho nên cũng chỉ biết ngồi một bên nhìn cô thở dài.

Cuối cùng Doãn Khả Vy cũng khóc thành tiếng. Anthony lòng đau như cắt rốt cuộc cũng liều mình đứng lên ôm lấy cô vào lòng, ra sức vỗ về: "Khóc đi, không sao hết."

Cô dựa đầu vào ngực anh ta nức nở: "Làm sao lại ra nông nỗi này chứ? Tôi muốn đến xem anh ấy, anh giúp tôi có được không?"

"Được, đợi chân cô có thể đi lại, tôi lập tức sắp xếp đưa cô sang thăm cậu ta."

Cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không, tôi muốn đi ngay bây giờ, lập tức đi."

Anthy lại tiếp tục thở dài, đỡ cô ngồi thẳng người, hai ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng nói: "Vy Vy, tôi biết cô đang rất lo lắng cho cậu ta, nhưng hiện tại cậu ta vẫn chưa tỉnh, cô qua đó cũng chẳng làm được gì. Cô vừa mới tỉnh lại, sức khoẻ vẫn chưa ổn định, chân vẫn chưa đi lại được, qua đó lại càng khiến nhiều người phải lo lắng bận tâm hơn. Cho nên đợi cô khoẻ hẳn, tôi sẽ đưa cô sang đó chăm sóc cho cậu ta, được không?"

Nghe Anthony nói vậy, Doãn Khả Vy mới từ từ khôi phục tâm trạng, tự mình lau nước mắt, vừa cười vừa khóc nói: "Được, tôi biết rồi."

Anthony thở phào nhẹ nhõm. Anh ta còn tưởng cô sẽ tiếp tục mè nheo, còn đang suy nghĩ sẽ phải dùng ngôn từ gì để khuyên nhủ, không ngờ cô lại chịu thoả hiệp nhanh đến thế, anh ta cũng nhẹ lòng hơn rồi.

"Vậy cô mau nghỉ ngơi đi. Việc ở công ty tôi sẽ thay cô giải quyết, cô cứ an tâm dưỡng bệnh thôi."