Lạc Thiên Chi Lệ

Chương 7: Canh sủi cảo


Dường như Tiểu Chu đã đứng ở bên ngoài này rất lâu, trên tay hắn lại bê một bát đồ ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút khiến người khác lại cảm thấy hắn chỉ như vừa mới đến.

Bạch Cửu có hơi bất ngờ, bỗng nhớ ra bộ dạng này của hắn vậy mà lại ra ngoài: “Tai của đệ..”

Hắn hiểu y muốn nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, nói: “Ta mới nhớ ra có một thuật thức giúp che giấu ngoại hình. Trừ những người đã từng thấy ngoại hình của ta ra thì người khác sẽ không phát hiện.”

Bạch Cửu thở nhẹ một hơi, nghiêng người sang bên để hắn có thể đi vào, mắt lại để ý đến bát đồ ăn hắn bê trên tay, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta vừa mới ăn xong, đệ sao lại bê thêm lên nữa?”

Bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, Tiểu Chu đi đến bên bàn đặt bát kia xuống, sau đó rũ mi nhìn đồ ăn trong đó, không biết trầm mặc cái gì, lát sau mới quay lại nhìn y, mỉm cười: “Là canh sủi cảo.”

Canh sủi cảo?

Canh sủi cảo...

Bất tri bất giác y đi đến bên hắn. Mái tóc bạch kim vì ướt nước mà nhỏ từng giọt trong veo, đáp xuống thấm ướt sàn nhà.

Một bát canh sủi cảo, có vài cái sủi cảo trắng mịn, bên trong lại đầy ắp nhân, nước dùng hơi trong, được cắt thêm lá hẹ rải lên trên. Có vẻ vừa mới nấu xong nên nhìn vẫn còn nóng.

Chỉ một bát canh sủi cảo như vậy, Bạch Cửu mỉm cười, khoé mắt lại có chút nét buồn không thể giấu, y không nhìn Tiểu Chu, hỏi hắn: “Là đệ nấu sao?”

Bát canh sủi cảo này, không có trong thực đơn của khách điếm.

Tiểu Chu hơi động tai sói, mím mím môi nói với y: “Ta nhớ huynh rất thích canh sủi cảo này, thuận tiện xuống bếp làm cho huynh một bát.”

Tiếp theo y lại không nói gì, chỉ ngồi xuống, miệng không cười được bao lâu, khuôn mặt lại trở về dáng vẻ ban đầu. Nhìn từng cái sủi cảo to to lại trắng mềm toả mùi thơm, ngon đến như vậy, nhưng đáy lòng Bạch Cửu lại hiện lên nỗi chua xót vô hình. Không phải không muốn ăn, chỉ là mỗi lần nhìn đến, lại không thoát khỏi nhớ về chuyện cũ.

Sủi cảo vừa trắng lại vừa mềm, tựa như đôi bàn tay ai đó, như nụ cười của ai đó. Đêm đông trở lạnh, bát canh sủi cảo để đầu giường.

Huyễn Bạch Cửu lúc nhỏ rất ham học, dường như cái gì cũng đều thích thú tò mò. Con kiến bò trên cây, áng mây trên bầu trời, đến cả bức tượng mèo phát tài đặt trên bàn, y cũng đều tò mò mà hỏi.

Hỏi ai?

Trời vào đông, lại có tuyết rơi. Bên bệ cửa sổ có đứa nhỏ, vì chiều cao không tới nên chỉ có thể cố nhón chân, hai bàn tay be bé vì cái lạnh mà hơi hồng hào đặt lên trên bệ cửa sổ. Đôi mắt to tròn mang màu vàng nhàn nhạt cố gắng nhìn qua bệ cửa sổ, nhìn từng bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống. Mái tóc nó lại có một màu trắng tinh, hệt như bông tuyết nhỏ bé mà nó nhìn thấy, tựa như mái tóc đó vốn nên hoà cùng từng bông tuyết kia mà mềm mại lay động theo cử động của nó, cuối cùng đáp xuống bả vai nhỏ nhắn ấy.

Thân ảnh đứa nhỏ không nhón chân nhìn nữa, tay nó buông xuống khỏi bệ cửa, lẩn vào trong tà áo trắng. Nó vui vẻ, lại hứng thú, một mạch chạy lon ton đến bên một người phụ nữ mặc tử y, khoác ngoại bào dày dặn.

“Nương ơi, tóc con, tóc con có phải làm từ tuyết không ạ?”, Bạch Cửu sáu tuổi liếm môi nhỏ một cái, hai bên má có thể do hơi lạnh hoặc do mới chạy mà ửng hồng cả lên, tò mò hỏi người mà y gọi là nương.

Người phụ nữ trước mặt mỉm cười, hướng tay đem Bạch Cửu bế lên, để y ngồi lên đùi nàng, lát sau mới nhẹ nhàng nói: “A Cửu nói xem, tóc con trắng như vậy, không phải làm từ tuyết thì là gì?”, nàng nói xong còn đem đôi bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Cửu ủ ấm trong tay nàng.

Bạch Cửu gật gật đầu nhỏ, lại hỏi nàng: “Có phải cha cùng huynh trưởng cũng như vậy không ạ? Hai người họ cũng có màu tóc trắng giống như con vậy.”

“A Cửu đoán đúng rồi!”, nàng cười tươi, màu son đỏ nhạt trên môi nàng càng khiến vẻ đẹp đó nâng cao gấp bội, đưa một tay lên xoa bên má nhỏ Bạch Cửu.

Bạch Cửu rất vui vẻ, mắt to tròn chớp chớp nhìn nương. Nhưng khoé miệng nâng lên một chút cũng không có.



Muốn cười nhưng lại không thể cười.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Vốn dĩ Bạch Cửu từ khi sinh ra đã mắc một căn bệnh. Khuôn mặt của y sẽ luôn duy trì một biểu cảm, không mỉm cười, không nhíu mày, tựa như một tảng băng trôi dạt ngoài đại dương, lạnh lẽo lại vô cảm.

Nhưng bất luận như nào, y vẫn có cảm xúc. Nếu không thể biểu đạt qua gương mặt thì sẽ biểu đạt qua đôi mắt cùng giọng nói.

Nương của y là một người mẹ rất thương y, đối với y chỉ có dịu dàng. Nàng hết xoa má rồi lại hôn nhẹ lên mí mắt của Bạch Cửu, như hận không thể đem cả khuôn mặt của y ra hôn vậy.

Mãi một lúc sau nàng mới không hôn nữa, lại ôm Bạch Cửu vào lòng, giọng nói vừa nhẹ lại thanh khiết vang lên: “Đúng rồi A Cửu, con có biết A Lam đi đâu rồi không? Trời đổ tuyết như vậy, không biết lại chạy đi đâu rồi nữa.”

Bạch Cửu a lên một tiếng, hưởng thụ cái ấm áp từ trong lòng mẹ mà đáp: “Mới sớm con thấy huynh ấy cùng Uyển Lăng sư huynh ra võ trường để luyện kiếm rồi ạ.”

Nàng chỉ thở dài một hơi, nói: “Hai thằng bé đó cũng lạ, lúc nào cũng có thể cãi nhau cho bằng được.”

Cứ như vậy Bạch Cửu ở cùng nương suốt một buổi. Hai người cùng nhau nói chuyện, nào là Nhu Lam huynh trưởng để ý Uyển Lăng sư huynh, nào là sư tôn Mộ Diêu thích ăn dưa muối. Bình bình đạm đạm mà đón tuyết rơi.

Từng ngày tuyết rơi cứ vậy mà trôi qua, lại cho tới một ngày, Bạch Cửu sốt nặng.

Sở dĩ vì vui đùa mà đuổi theo huynh trưởng cùng sư huynh. Nghe hai người nói vào mùa đông ở trên Đỉnh Vạn Hoa bên cạnh võ trường sẽ xuất hiện hoa sen. Nghe tới đây chắc chắn ai cũng sẽ cười rộ lên mà bảo làm gì có hoa sen nào nở vào mùa đông cho được. Nhưng kì thực trên Đỉnh Vạn Hoa ở Huyễn Lệ Chi vào mùa đông sẽ xuất hiện hoa sen.

Đỉnh Vạn Hoa có một cái hồ sen rất lớn, vào mùa đông thường sẽ không có hoa sen nở ra. Nhưng lại chỉ có duy nhất một đoá sen nở rộ ngay giữa hồ. Hoa sen này có màu trắng tinh, như chỉ có tuyết rơi nó mới nở, rất quý hiếm.

Bạch Cửu theo chân hai vị sư huynh vào Đỉnh Vạn Hoa, dưới trời tuyết rơi, lần đầu được tận mắt thấy một đoá sen trắng toả ra linh khí dạt dào.

Uyển Lăng đứng trước hồ mà cởi ngoại y xuống, gắt lên: “Nhu Lam! Ta với ngươi thi bơi, ai lấy được thứ đó trước”, đoạn chỉ tay vào đoá sen trắng giữa hồ, nói tiếp: “người đó sẽ miễn chép bài mười lần, ngược lại người thua phải chép bù phần người thắng.”

Nhu Lam lúc nhỏ tuy vẫn hay cười nhưng lại rất hiếu thắng, khí thế cao trào nói: “Được!”

Nói xong hai người đã cởi hết ngoại y ra, chỉ chừa lại một tầng nội y, đứng trước hồ sen rộng mà chuẩn bị thi bơi.

Trời có tuyết rơi nên rất lạnh, tuy nhiên Nhu Lam cùng Uyển Lăng là hai đệ tử có tu vi cao nhất ở độ tuổi này, hiển nhiên có thể tạo ra kết giới giữ ấm cho cơ thể.

Bạch Cửu nhỏ tuổi hơn hai người họ rất nhiều, tu vi cũng chưa lên được chút nào, bị hai người họ lo lắng mà mặc cho thêm rất nhiều lớp y phục mới dám dẫn y ra ngoài.

Y đứng một bên bờ hồ nhìn hai vị sư huynh thi bơi. Từng bông tuyết rơi xuống cành lúc càng nhiều, càng lúc càng dày. Hồ lại rất rộng, hai người họ tuy tu vi cao nhưng chung quy vẫn là trẻ con, tốc độ bơi không thể bằng một người trưởng thành cho được.

Bạch Cửu hướng dưới hồ mà nhìn. Y nhìn đoá hoa sen trắng kia, linh khí tràn trề lại rất đẹp, thực muốn lấy đem đi tặng cho nương.

Vốn suy nghĩ trẻ con rất đơn thuần, nói muốn lấy tất sẽ lấy. Bạch Cửu hơi vươn tay, bước chân xuống. Nào ngờ vì trời lạnh nên bên mép hồ đã có một tầng băng mỏng, vì thế y trượt chân, một lần ngã đem cả người ngã xuống hồ!

Vì bất ngờ mà không kịp lấy hơi, Bạch Cửu lập tức bị sặc, nước lạnh ập vào mũi, tràn xuống cổ họng tràn vào phổi. Cơ thể Bạch Cửu vốn dĩ rất yếu, không chịu được lạnh nên mới bị hai sư huynh mặc cho rất nhiều y phục. Giờ y phục thấm nước, nặng nề mà kéo Bạch Cửu xuống.



Y chới với, không thể thở được, nước trong hồ lại lạnh, đè ép cơ thể nhỏ bé như muốn nuốt trọn toàn bộ độ ấm. Hai tai ù ù không nghe rõ thứ gì, tầm mắt ngày càng mơ hồ, đầu đau như búa bổ, sợ hãi lấn át tâm trí.

Cứu.

Cứu với.

Đệ sợ.

Rất muốn nói nhưng đâu thể nói được nữa.

Nhu Lam cùng Uyển Lăng vì tiếng động này mà đều dừng lại nhìn về hướng bờ hồ. Nhìn quanh mãi mà không thấy Bạch Cửu đâu, phía dưới hồ lại có bọt khí nổi lên không ngừng.

Lập tức kinh hãi, Nhu Lam hô to: “Bạch Cửu!? Bạch Cửu!”

Uyển Lăng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, hô lên một câu: “Chết tiệt!”

Hai người nhanh chóng bơi về phía Bạch Cửu, sợ hãi lo lắng át đi mọi thứ. Vội vàng lặn xuống mà kéo Bạch Cửu lên.

Cho tới lúc lên được bờ, người ai cũng ướt đẫm, bị gió thổi cho rét run người. Mà Bạch Cửu ý thức đã mơ hồ, ho ra vài ngụm nước rồi trực tiếp lâm vào hôn mê.

Sau đó Bạch Cửu được đưa về phòng, cũng như mời y sư chữa trị. Y nằm trên giường, mệt mỏi thở dốc liên tục, có thể vì sốt cao nên mặt đỏ ửng, môi lại tái nhợt vì quá lạnh.

Lần này sốt rất nặng, mấy ngày liền đều không tỉnh, mãi tới đêm ngày thứ bảy ý thức mới trở về một chút, lại bị cơn đau đầu hành hạ nên chỉ mơ màng nhận biết được vài thứ.

Nghe nói Nhu Lam cùng Uyển Lăng mấy ngày đó đều túc trực ở bên y, thậm chí thức trắng đêm không ngủ. Dường như chỉ sợ rời mắt đi một chút thôi, y liền không còn nữa. Có vẻ hôm nay sư tôn Mộ Diêu phải tự mình ra tay kéo hai sư huynh đi mới có thể không lo người chăm còn tiều tụy hơn người ốm.

Bạch Cửu cơ thể yếu ớt nằm trên giường bệnh. Bảy ngày không ăn gì, chỉ uống thuốc, thực sự rất đói. Bây giờ đã đêm khuya, y lại có chút thanh tỉnh vào giờ này, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, đến nói cũng không nói được.

Căn phòng vốn yên tĩnh, lại chợt có tiếng mở cửa. Bạch Cửu khẽ nghiêng đầu, muốn xem ai đến, nhưng do quá mệt nên không nhìn rõ, chỉ thấy người vào mặc hắc y, trên tay còn mang thêm một bát canh vẫn còn nóng.

Người đó trầm mặc không nói gì, chỉ ngồi lên giường, vòng tay nhẹ nhàng nâng y dựa vào người mình, sau đó bồi y ăn. Bát canh chỉ có vài cái sủi cảo, nước dùng cùng một chút ít lá hẹ. Người nọ cầm thìa lên, đút từng muỗng từng muỗng cho y. Vỏ sủi cảo mềm mịn cùng nhân thịt băm nhuyễn, nước dùng thanh mát cùng chút hương thơm của lá hẹ.

Mỗi lần nuốt xuống là một lần cái lạnh tan đi, thay vào đó là độ ấm lan toả từ cổ họng xuống bụng, từ bụng ra khắp toàn thân.

Món ăn đơn giản như vậy, nhưng lại là món ăn ngon nhất trên trần đời.

Người nọ bồi y ăn xong, lau chùi miệng cho y, sau đó mới để y nằm xuống, vén chăn đắp kín người cho y.

Bụng được ăn no, mắt cũng lim dim muốn ngủ. Chỉ là trước khi ý thức mơ hồ, y nghe được giọng nói người đó cất lên.

“Xin lỗi, là ta không bảo vệ người chu toàn.”

Sau đó liền mấy ngày, y đều được ăn canh sủi cảo. Y mới biết nương là người nấu món canh sủi cảo đó cho y. Tuy cảm thấy rất vui, nhưng hình bóng người mặc hắc y hôm đó, y không thể nào nhớ rõ, lại nghĩ có lẽ cũng là nương nhưng ý thức bản thân mơ hồ nên nhìn nhầm mà thôi.

Bạch Cửu rất thích canh sủi cảo do nương nấu, chỉ tiếc sau mùa đông năm đó, lại chẳng thể nào được ăn bát canh đó nữa.