Đỗ Khanh không thể tin được mà nhìn về phía Chân Thiết Trụ: “Mẹ và bà nội của em?”
Dưới ánh mắt chăm chú của Đỗ Khanh, Chân Thiết Trụ khe khẽ gật gật đầu: “Lúc em gái làm gì không tốt, sẽ bị mẹ và bà nội đánh, Hạnh Hoa cũng vậy.”
Chân Đào Hoa năm nay năm tuổi, chị họ của bé năm nay bảy tuổi, con gái nhà nông, chẳng những phải giúp đỡ mẹ và bà làm cơm, nấu nước, giặt quần áo, còn phải cắt cỏ heo, nấu cám heo, nếu làm không tốt, liền bị đánh.
Bất quá ở trong lòng hai cô bé, bị đánh cũng không có gì, nhiều nhất là đau trong chốc lát, điều mà các bé thực sự sợ chính là chịu đói, bà nội của hai bé Vương thị thích nhất là dùng chuyện không cho ăn cơm để trừng phạt hai đứa cháu gái.
Đỗ Khanh nghĩ đến con dâu Chân gia lúc trước có gặp, thoạt nhìn vẻ mặt hàm hậu, không nghĩ tới lại độc ác như vậy, cô tức giận nói: “Đây là làm mẹ kiểu gì vậy!”
Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, cô thật sự không thể hiểu, những người này sao có thể nhẫn tâm với đứa con chính mình mang nặng đẻ đau như vậy.
Bởi vì chuyện này, trên đường trở về cảm xúc của Đỗ Khanh vẫn luôn rất tệ.
Cuối cùng vẫn là Tống Gia Thành nhìn không được, ra chủ ý thay cô: “Nếu nàng thật sự cảm thấy tình cảnh cô bé đáng thương, không đành lòng thì đợi lát nữa chúng ta trở về, thuận tiện đưa con bé về cùng, y theo tình huống của con bé, ở lại trong phủ cũng tốt hơn là ở nhà.”
Tuy rằng gia thế Tống Gia Thành hiển hách, nhưng hắn cũng không phải thiếu niên ngây thơ không biết thế sự, mấy năm nay loại chuyện này hắn cũng thấy không ít, bất quá loại chuyện này gặp quá nhiều, giúp cũng không giúp hết.
Bất quá vì làm Đỗ Khanh vui vẻ, giúp một tay cũng không có gì.
Đỗ Khanh nghe hắn nói như vậy, trong lòng đã cao hứng, lại có chút hoài nghi: “Mang về? Có thể chứ?”
Tống Gia Thành chậm rãi giải thích: “Đương nhiên có thể, trong phủ vẫn thường xuyên mua người từ bên ngoài, đứa nhỏ lớn tầm này để ở nhà cũng không giúp được cái gì, tới trong phủ, vô dụng một tháng cũng có thể nhận được một, hai trăm văn tiền công, cũng không cần lo chuyện ăn mặc, con bé đi rồi, còn có thể dư ra phần ăn của một người cho nhà, chỉ bằng hai điểm này, người nhà con bé sẽ không phản đối.”
Đỗ Khanh vẫn có chút do dự: “Nhưng con bé còn ít tuổi như vậy, nhận vào phủ cũng không làm được chuyện gì đi?”
Tuy rằng hai người hiện tại đã là quan hệ người yêu, nhưng Đỗ Khanh vẫn sợ Tống Gia Thành chỉ vì muốn mình vui vẻ mới phá lệ nhận cô bé này vào Quốc công phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-105-ve-phu.html.]
Tống Gia Thành hiểu tính Đỗ Khanh, biết cô nghĩ cái gì, hắn vẫy tay gọi Tống Hải lại đây: “Tống Hải, ngươi cả ngày ở trong phủ, theo ngươi, tiểu cô nương tuổi này thì thích hợp làm cái gì?”
Tống Hải suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: “Hồi công tử, theo tầm tuổi này, nếu đi theo chúng ta trở về phủ, cũng chỉ có thể tới tú phòng thôi.”
Những công việc khác đều không thích hợp cho một bé ít tuổi làm, chỉ có tú nương ở tú phòng, đều được bồi dưỡng, học thêu từ nhỏ.
Bất quá đó là Quốc công phủ bọn họ, nếu ở những phủ khác, một cô bé như vậy, còn có thể làm bạn chơi cùng các thiếu gia, tiểu thư.
Bất quá Quốc công phủ bọn họ không có tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, cho nên không cần bạn chơi cùng.
Đỗ Khanh cao hứng vỗ vỗ tay: “Tú phòng tốt nha, thêu thùa cũng là một tay nghề, biết thêu thùa, cả đời tiểu Đào Hoa đều không lo ăn mặc.”
Thấy cuối cùng cô cũng cao hứng lên, Tống Gia Thành cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên bản hôm nay hắn muốn mang cô ra ngoài chơi thả lỏng, không nghĩ tới gặp được loại chuyện này, ngược lại làm cô không vui.
Anan
“Vậy quyết định như vậy đi, đợi lát nữa trở về chúng ta liền nói với Chân trang đầu.”
Đỗ Khanh mở miệng nhắc nhở nói: “Từ từ, chúng ta phải hỏi ý kiến của tiểu Đào Hoa trước đã.”
Dù bọn họ suy nghĩ muốn tốt cho tiểu Đào Hoa, nhưng vẫn phải hỏi suy nghĩ của cô bé, nếu cô bé không muốn đi đâu, vậy không phải biến thành bọn họ cưỡng ép cô bé sao.
Chân Đào Hoa lại không ngốc, phía trước cũng nói, cô bé chẳng những không ngốc, còn rất thông minh, một đường nghe chuyện, cô bé tự nhiên biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Nghe Đỗ Khanh nói như vậy, cô vội vàng nói không ngừng: “Em nguyện ý, em nguyện ý, Đỗ tỷ tỷ em nguyện ý.”
Đi theo quý nhân trở về phủ, vậy bé sẽ thành hạ nhân trong nhà quý nhân, phía trước bé từng nghe trộm các nha hoàn tỷ tỷ tới thôn trang trò chuyện, các nàng nói ở trong phủ làm nha hoàn, mỗi bữa đều có thể ăn cơm trắng, gia chủ hào phóng, một tháng còn có thể ăn một, hai lần thịt.
Có thể ăn cơm no, thường thường còn có thể ăn một bữa thịt, công việc như vậy, kể cả không có tiền công cũng có rất nhiều người nguyện ý làm.
Cuộc sống như vậy, Chân Đào Hoa trước kia mơ cũng không dám mơ, hiện giờ cơ hội ở ngay trước mắt, bé choáng váng mới đi cự tuyệt.