“Đúng thế, cậu không tăng nổi quà thì thôi đi, cầm hai củ cải trắng ra đây gạt người, còn nói đây là ngân sâm ngàn năm chó má gì đấy, nếu đây là ngân sâm ngàn năm, tôi đã ăn cái sô pha phòng khách này rồi!”
Lưu Phương chỉ về chiếc sô pha ở bên cạnh, khuôn mặt châm biếm nói.
“Diệp Thu, cậu cút đi cho tôi, thế mà lại cầm hai củ cải trắng tới chúc thọ, làm mất hết mặt của Tiểu Nhã nhà chúng tôi rồi. Bây giờ tôi đã hối hận thật rồi, lúc trước tại sao không tận lực ngăn cản tiểu Nhã gả cho cậu, nếu tôi sớm biết cậu là một tên phế vật, cho dù tôi chết cũng sẽ không để tiểu Nhã gả cho cậu, ly hôn, mau chóng ly hôn!”.
Cho dù là Lâm Thanh Sơn vẫn luôn xem trọng Diệp Thu, giờ phút này cũng thở dài một hơi, trong mắt che kín thất vọng.
Thấy vậy..
Diệp Thu hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu sớm biết đám người này không phân biệt được hàng thế này, nên để người đàn ông đẹp trai tặng một chút đồ phổ thông bình thường thôi.
Nhưng mà tỉ mỉ ngẫm lại, hình như đây là đồ phổ thông nhất trong nhà kho của mình rồi.
Nhưng mấu chốt là bây giờ không có ai nhận ra a.
Điều này làm cho Diệp Thu hơi cạn lời.
Anh quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã một cái.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã đã lạnh đến cực điểm, trong ánh mắt nhìn anh tràn ngập chán ghét và hờ hững.
Điều này làm chi Diệp Thu cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Lâm Quốc Đống, cố gắng giải thích: “Ông nội tâm, đây là tuyết sâm ngàn năm thật!”
“Ha ha, mặc dù lão phu hơi hoa mắt, nhưng lão phu không mù! Là cải trắng, hay là tuyết sâm ngàn năm, lão phu vẫn còn năng lực phân biệt!”
Lâm Quốc Đống lạnh lùng cười, khuôn mặt khinh thường nói.
“Diệp Phi, tôi thật sự không biết sao da mặt anh lại dày như vậy, rõ ràng bị chúng tôi nhận ra là củ cải rồi, vẫn nói đây là tuyết sâm ngàn năm. Nếu nó là tuyết sâm ngàn năm, anh bắt tôi vào toilet ăn cứt cũng được!”
Lâm Vĩ mỉm mai nói.
“Đồ rác rưởi, mau cầm phá củ cải của cậu cút đi, cậu thật sự tưởng là mang củ cải uốn thành hình người, thì có thể làm tuyết sâm ngàn năm à?
Cậu coi chúng tôi là đồ ngốc à, mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ở nhà họ Lâm nữa!”
Lâm Thế Hải cười lạnh nói.
“Đồ mất mặt, còn không mau cút khỏi đây, còn không đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cậu ra ngoài!”
Còn những người còn lại, ai nấy đều nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt chế giễu. Hiển nhiên, trong mắt bọn họ, Diệp Thu giống như một tên thiểu năng trí tuệ. Thế mà dám mang củ cải giả làm tuyết sâm ngàn năm, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào. Phải biết rằng, chỗ này là nhà họ Lâm giàu có, có đồ tốt gì mà chưa từng nhìn thấy chứ?