Lưu Luyến Không Quên

Chương 130: Hậu quả của cơn giận (3)


Phía trước truyền đến từng trận tiếng động cơ xe ầm ĩ, rõ ràng là có người đang đua xe ...

Ba chiếc xe lặng lẽ chạy trên đường, rất nhanh đã đuổi kịp tốc độ chiếc xe mô tô của Tương Huy, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị vô tình lướt qua bóng người ngồi phía sau ...

Cô không đội mũ bảo hiểm, tóc dài đen mượt xõa tung trong làn gió đêm, thân hình mảnh khảnh áp sát vào lưng người đàn ông phía trước, một tay vòng qua ôm lấy eo người đàn ông, một tay kia ôm chiếc mũ bảo hiểm, mặt dán trên lưng người đàn ông, thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân.

Đột nhiên mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn nhỏm dậy khỏi ghế ngồi híp mắt nhìn chằm chằm cô gái ngồi sau chiếc mô tô kia, 'Đuổi theo chiếc xe phía trước!' Lãnh Nghị nghiến răng bật ra mấy chữ, tài xế lập tức tăng tốc duy trì khoảng cách giữa hai chiếc xe.

Gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đập vào mắt Lãnh Nghị, hai mát cô nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt ... 'Vượt qua, chặn đường chiếc xe kia!' Lãnh Nghị nghiến răng, giọng nói lạnh đến đáng sợ.

'Dạ, thiếu gia!' Tài xế nghe lời lập tức tăng tốc, rất nhanh đã vượt qua chiếc xe mô tô kia rồi chiếc Rolls-Royce bẻ đầu, bá đạo xoay ngang chắn đường chiếc xe mô tô, bức chiếc xe mô tô không thể không dừng lại, hai chiếc xe kia cũng cùng lúc đó kẹp hai bên chiếc mô tô.

'Shit, là ai vậy? Lái xe kiểu này, muốn tìm chết sao?' Tương Huy nhìn thấy một chiếc xe đột nhiên xoay ngang chặn đường chiếc xe của mình, chỉ đành thắng gấp lại, dừng xe, hắn tức tối vô cùng xông đến lớn tiếng mắng.

Lâm Y đau đầu đến sắp mê mang, cô bị tiếng thắng xe đột ngột làm kinh sợ, mê mê ngẩng đầu nhìn qua vai Tương Huy, cô nhìn thấy phía trước chiếc mô tô là một chiếc xe màu đen chắn ngang, hơn nữa, kẹp hai bên chiếc xe của Tương Huy là hai chiếc xe khác, lúc này cửa của mấy chiếc xe đó gần như là mở ra cùng lúc, mấy người áo đen đồng loạt bước xuống ...

Người đàn ông đi trước cao lớn đĩnh đạc, gương mặt tuấn tú phi phàm nhưng cũng lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt đó mang theo sự sắc bén dọa người, giống như muốn cắt người ta thành từng mảnh, hắn sải những bước dài đi đến trước chiếc mô tô của Tương Huy.

Lãnh Nghị! Lâm Y thoáng chau mày. Cô biết lại bắt đầu một hồi dây dưa nhùng nhằng nữa, hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên, vẫn mềm yếu ngồi trên mô tô dựa vào người Tương Huy, cố nén cơn đau đầu lạnh nhạt nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần.

'Lúc này Tương Huy đã tháo mũ bảo hiểm xuống, hắn không chút sợ sệt nghênh mặt nhìn người đàn ông đang bước đến gần, sắc mặt khó coi tưởng chừng sắp ăn thịt người kia, bật cười: 'Lãnh đại thiếu gia, sao tình cờ vậy?'

Lãnh Nghị không liếc hắn một lần, ánh mắt ảm đạm của hắn chỉ mải nhìn về phía Lâm Y đang ngồi phía sau, bước chân không dừng lại mà đi thẳng đến phía sau xe mô tô, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của Lâm Y, sự buồn bã, đau đớn cùng tức giận cùng lúc ồ ạt dâng lên trong lòng.

Lãnh Nghị duỗi cánh tay, trong tiếng kêu thất thanh "Anh làm gì vậy?" của cô gái, cứng rắn nhấc cô ra khỏi xe, tách cô ra khỏi người Tương Huy, sức lực thật lớn khiến chiếc xe của Tương Huy suýt nữa thì lật nghiêng ...



Cô gái tức tối kêu lớn: 'Anh buông tay!', nhưng tay người đàn ông cứng như hai gọng kìm khóa chặt hai vai cô gái, kéo cô đi đến chiếc xe của mình, cô gái làm sao có thể là đối thủ của người đàn ông, chỉ có thể vừa giãy dụa vừa loạng choạng bước theo, trong miệng không ngừng kêu: 'Anh buông tay, anh làm em đau ...'

Lãnh Nghị giống như không hề nghe được vậy, cứ tiếp tục kéo cô gái đi về phía trước. Lúc này Tương Huy cũng đã xuống xe, hắn định xông lại ngăn cản nhưng hai người vệ sĩ áo đen đã lập tức chặn trước mặt hắn, Tương Huy vốn không có biện pháp đến gần Lãnh Nghị, hắn chỉ đành gọi với theo; 'Lãnh thiếu, anh buông tay ... anh không thể đối xử với cô ấy như vậy!'

Lãnh Nghị dừng bước nhưng lực đạo trên tay không hề giản, vẫn khóa chặt cô gái, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Tương Huy, khóe môi câu lên một nụ cười châm chọc: 'Sao hở? Câu muốn bảo vệ cô ấy?'

Tương Huy cười một cách phóng túng: 'Nếu như thiên sứ chịu để cho tôi bảo vệ, tôi mừng còn không kịp!'

Lãnh Nghị thoáng nhướng mày, ánh mắt lóe lên những tia bức người, khóe môi ý cười càng sâu, giọng xem thường: 'Chỉ bằng vào cậu? Cậu ngoại trừ ăn chơi lêu lỏng thì còn cái gì? Cậu định lấy gì bảo vệ cho cô ấy? Lấy cái công ty mà cha cậu để lại cho cậu? Hay là dùng chức vị của ông bố vợ tương lai?'

'Hừm!' Tương Huy mặt cũng đen lại, 'Vậy còn anh, Lãnh đại thiếu gia có thể bảo vệ cô ấy sao? Anh để cô ấy lưu lạc đến khu nhà trọ cũ nát kia, anh để cô ấy đi khắp nơi tìm việc? À ... Anh có thể vì một cô gái khác bỏ lại cô gái một mình trong đêm sinh nhật, anh có tư cách gì mà nói tôi?'

'Tương thiếu!' Ánh mắt Lãnh Nghị càng u ám nhìn xoáy Tương Huy, giọng thật lạnh: 'Đây là chuyện nhà của tôi, cùng người ngoài như cậu không có liên quan gì ... Nếu như cậu còn dám xen vào chuyện giữa tôi với Lâm Y, tôi sẽ để cậu chết không có đất chôn!'

Ánh mắt cùng giọng nói ác liệt đó khiến Tương Huy rùng mình, nhất thời hắn không dám nói nhiều, chỉ đành đứng lặng nhìn Lãnh Nghị kéo cánh tay Lâm Y xoay người rời đi.

Nhưng Lãnh Nghị vừa đi được vài bước thì chợt ngừng bước chân, lần nữa xoay người nhìn xoáy vào Tương Huy, cười lạnh: 'Còn có, lần sau nếu như cậu còn để tôi nhìn thấy cậu dẫn cô ấy đi đua xe, tôi phế đi tay chân của cậu, để cả đời này cậu cũng không thể đụng đến xe cộ gì nữa, nhớ lấy ...' Nói đến câu cuối cùng giọng của hắn khiến người ta lạnh cả sống lưng.

'Lãnh Nghị, tôi không cần anh lo, anh với tôi đã không còn ...' Thân thể Lâm Y bị ném vào trong xe, tiếng nói của cô bị ngăn lại trong đó, Tương Huy trừng mắt nhìn cửa xe đóng lại, tất cả vệ sĩ nhanh chóng tản ra chia nhau lên hai chiếc xe còn lại rồi xe nhanh chóng rời đi ...

Tương Huy một mình đứng ngẩn người bên cạnh chiếc xe mô tô của mình, thật lâu thật lâu hắn vẫn chưa rời đi, trong đầu quẩn quanh giọng nói đầy vẻ xem thường của Lãnh Nghị: 'Cậu định lấy gì bảo vệ cho cô ấy? Lấy cái công ty mà cha cậu để lại cho cậu? Hay là dùng chức vị của ông bố vợ tương lai?', mãi cho đến khi đám bạn đua xe thấy hắn lâu không trở lại gọi điện thoại đến tìm thì hắn mới bừng tỉnh, đội mũ bảo hiểm lên lại sau đó lên xe chạy đi như bay ...

Trong khoang xe Lâm Y giãy dụa không ngừng, thậm chí đưa tay định mở cửa xe, nếu như có thể nhảy ra, hiện giờ cô không ngại thử một lần ...

Nhưng người cô đã bị Lãnh Nghị tóm lại, hai tay hắn giữ chặt lấy vai cô gái, gương mặt tuấn mỹ phi phàm ghé sát vào mặt cô, đáy mắt có thể nhìn thấy rõ sự u ám: 'Y Y, em không chịu theo anh về nhà mà cứ đi theo tên kia vậy sao? Em có biết đua xe mô tô nguy hiểm đến mức nào không, vậy mà ngay cả mũ bảo hiểm em cũng không chịu đội!'

Lâm Y lạnh lùng nhìn hắn: 'Anh ta không phải người xấu ...'



'Vậy hắn là cái gì?' Giọng Lãnh Nghị cũng trở nên lạnh dần, 'Là đối tượng hoàn mỹ trong lòng em? Hay là tình mới?'

Lâm Y trừng mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan như tạc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lạnh giọng cười: 'Là tình mới thì thế nào? Không được sao?'

Đáy mắt Lãnh Nghị càng thêm u tối rồi bất chợt như có ngọn lửa bùng lên, bàn tay đang bấu chặt nơi vai cô gái bỗng siết chặt lại, cô gái bị bấu đau đến quên cả cơn đau đầu, rống giận kêu: 'Anh buông tay, đồ khốn, anh buông tay!'

Người đàn ông không chịu buông, hắn hung hăng trừng cô gái, giọng thật đáng sợ: 'Lâm Y, em nói lại một lần xem!'

'Chính là tình mới của em, sao hở?' Lúc cô gái tức giận lên làm gì còn nghĩ đến hậu quả, lúc này Lâm Y đang nhìn người đàn ông không ngừng phát ra những tín hiệu nguy hiểm về phía mình lớn tiếng rống giận: 'Lãnh Nghị, em với anh đã kết thúc rồi, em sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh, em có tình mới hay không cũng không liên can gì đến anh!'

Lãnh Nghị mím chặt môi, đáy mắt càng thêm u ám, Lâm Y thì không chút sợ sệt trừng mắt nhìn hắn, khoang xe nhất thời chìm trong im lặng, không khí nồng đượm mùi thuốc súng, lúc này xe bắt đầu chạy chậm lại, tiến vào cổng lớn căn biệt thự của Lãnh Nghị ở ngoại thành rồi chậm rãi dừng lại, vệ sĩ từ chiếc xe phía sau lập tức tiến đến mở cửa.

Vừa nhìn thấy cửa được mở ra, Lâm Y đột ngột thu hồi tầm mắt, xoay đầu nhảy ra khỏi xe, nhanh chóng chạy về phía cổng chính.

Thân hình cao lớn của Lãnh Nghị cũng nhảy khỏi khoang xe, chỉ sải mấy bước là đã đuổi kịp cô gái, cánh tay dài của hắn duỗi ra níu lấy cánh tay cô gái, dùng sức kéo lại, kẹp cô gái nơi khuỷu tay mình, nhấc bổng cô gái đi nhanh vào cửa. Cô gái kêu có, giãy dụa có, quẫy đạp có nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản những bước chân giận dữ của người đàn ông.

Sải những bước dài, rất nhanh người đàn ông đã đi đến phòng ngủ nơi tần hai, cửa "phanh" một tiếng đóng sập sau lưng hắn sau đó hung hăng ném cô gái đang không ngừng giãy dụa kia lên giường, cô gái muốn ngồi dậy nhưng lập tức bả vai lại bị người đàn ông hung hăng áp trở lại giường.

'Lãnh Nghị, anh làm... làm gì vậy?' Cô gái vẫy loạn hai tay, cố sức phản kháng ...

Nhưng cô gái làm sao là đối thủ của người đàn ông được chứ? Huống gì là người đàn ông đang tức giận! Người đàn ông chỉ dùng một tay đã dễ dàng khống chế thân thể cô gái, một tay kia thô lỗ xé toạc y phục của cô gái, lạnh giọng nói: 'Em không phải gấp gáp muốn tìm tình mới sao ...'

'Em muốn vậy đó ...' Cô gái phẫn nộ rống lên, nghe câu này sắc mặt người đàn ông tái mét, bàn tay càng thêm dùng sức.

Khi thân thể không còn một mảnh vải che lấy, cô gái vốn đang sinh bệnh mệt mỏi đến không chịu nổi cũng đã không còn chút năng lực phản kháng, cô thở hổn hển, kiệt sức nằm đó, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt tức giận cùng dục vọng chiếm hữu đan xen lẫn nhau, mặc cho thân thể cường tráng của hắn áp xuống ...