Xuất hiện trước mặt của Thẩm Nguyệt bây giờ chính là một cô gái rất xinh đẹp, trên môi vẫn còn nở một nụ cười cực kỳ tỏa sáng, phải nói rằng Trần Tinh Thụy quả thật là một mỹ nhân.
Và cũng không quá ngạc nhiên khi Lương Mộc Hoan lại cực kỳ hân hoan chào đón cô ta đến đây như vậy, vì nhìn từ khía cạnh nào cũng thấy Trần Tinh Thụy và Quân Kình Thương thật sự rất hợp nhau, khi này Trần An Dương cũng không quá quan tâm đến Trần Tinh Thụy hay Quân Kình Thương, người duy nhất anh quan tâm chính là Thẩm Nguyệt, ngay lập tức chạy sang bên cạnh cô, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Nguyệt, dạo này em thế nào rồi? Có khỏe không? Quân Kình Thương có bắt nạt em không?
- Không có.
- Vậy sao? Thật tốt quá, làm anh và ông nội lo muốn chết.
Thẩm Nguyệt cũng chỉ gật đầu.
Trần An Dương cảm thấy cô em gái nuôi này quá ít nói, làm cho anh ta cũng phải ngượng ngùng vì thấy bản thân nói hơi nhiều, khi này anh ta còn nhìn xuống bàn cờ, liền nói:
- Tiểu Nguyệt còn biết chơi cờ sao? Giỏi thật đó, là ai dạy em vậy?
Lương Mộc Hoan nghe đến đây cũng phải quay lại nhìn cô, có thể nói Lão tướng nhà này cũng là bậc thầy trong chơi cờ, thậm chí ngay cả Quân Kình Thương, Quân Thiêm Lục, Trần An Dương, Trần Tinh Thụy và Long Vũ Thần cũng là do một tay ông ấy dạy dỗ, ấy vậy mà bây giờ lại có người đánh thắng ông ấy liên tục 129 trận… Thật sự Lương Mộc Hoan cũng muốn biết người đã dạy cờ cho Thẩm Nguyệt là ai.
Đến đây ai nấy đều đang chờ đợi cô trả lời, nhưng Thẩm Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Tinh Thụy đã bước đến, nói:
- Xin chào Tiểu Nguyệt, chị là Trần Tinh Thụy, lớn hơn em một tuổi.
- Ồ, chào chị.
- Xem ra em chơi với ông nội Quân rất vui nhỉ? Chị chơi với ông nhiều năm rồi, mà chưa thắng lần nào.
- Vậy là do chị kém cỏi.
Nói xong Thẩm Nguyệt lại đưa tay đặt cờ vào bán, chán nản nói:
- Trận 130, chiếu tướng!
Không gian xung quanh liền lập tức trở nên im lặng, Lạc Diêu cũng nhẹ nhàng nâng kính lên, nhỏ giọng nói.
- Tổng trận 132, lão gia thắng 2, Thẩm… Thiếu phu nhân thắng 130.
Không ai bảo ai, nhưng lại chẳng ai nói câu nào, tất cả chỉ tập trung nhìn vào Thẩm Nguyệt một cách không dám tin vào tai mình.
- Tiểu… Tiểu Nguyệt…
Trần Tinh Thụy gọi cô, nhưng Thẩm Nguyệt chỉ chán nản nhìn sang cô ta mà không nói lời nào cả. Đến đây Lạc Diêu lại nói:
- Hơn nữa… Đây là lần đầu tiên Đại thiếu phu nhân chơi cờ, người dạy cô ấy cũng là lão gia… Chỉ cần dạy qua hai ván, sau đó cô ấy có thể tự mình đánh rồi…
Nói vậy cũng có nghĩa là… 2 trận thắng duy nhất của Quân Khinh Vũ lại chính là lúc dạy cho Thẩm Nguyệt chơi cờ thôi sao? Từ đó về sau… Ông ấy chưa thắng lần nào nữa à?
Trần An Dương ngạc nhiên nhìn sang Quân Khinh Vũ để xác nhận lại, nhưng ông ấy bây giờ đang rất sang chấn tâm lý… Cái cảm giác bản thân thua bởi một kẻ tay mơ thật sự là rất nhục nhã…
- Được rồi, ông không chơi nữa! Mấy đứa đi đi.
Nghe đến đây Thẩm Nguyệt liền vui vẻ đứng dậy, thậm chí là cô còn vặn vẹo eo để cho đỡ mỏi lưng nữa chứ. Ngồi yên từ nãy đến giờ đúng là mệt hết cả người, nếu như không phải cô không có việc gì làm thì cô cũng sẽ không ngồi ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ đâu!
Mà có lẽ ngồi hơi lâu nên chân của Thẩm Nguyệt hơi tê, suýt chút nữa là cô đã ngã rồi, nhưng cũng may là có Quân Kình Thương đã đỡ lấy cô, thậm chí anh còn có hơi nhíu mày nhìn sang ông nội, nói:
- Ông thấy chưa, ông giữ cô ấy lâu quá nên bây giờ chân của cô ấy đã bị tê rồi kìa!
- Vậy thì chứ tự đi mà dỗ vợ.
- Không cần ông nói.
Đến đây Quân Kình Thương cũng đặt Thẩm Nguyệt ngồi xuống ghế, thậm chí là anh còn quỳ một chân xuống để nâng chân của cô lên, nhẹ nhàng xoa xoa chân cho cô. Lại còn nói:
- Sau này em đừng chiều ý của ông ấy nữa, em càng chiều thì ông ấy chỉ càng làm tới thôi.
- Ồ, ăn nhờ ở đậu thì phải chịu thôi.
- Ai nói em ăn nhờ ở đậu? Rõ ràng là đang chuẩn bị sính lễ đến cưới em cơ mà.
Thẩm Nguyệt nghe xong cũng chỉ biết nghiêng đầu, nói:
- Ồ, nhưng chưa chắc sẽ gả cho anh đâu.
Quân Kình Thương cũng chỉ mỉm cười, sau khi đã xoa bóp xong cho cô xong thì cô cũng đứng dậy, sau đó mới nhìn sang Trần An Dương, nói:
- Đúng rồi Trần An Dương, nghe nói là bên cạnh cửa hàng của anh ngày mai có một trận đấu giá đá quý đúng không?
- Hả? Ừ, anh nghe ông nội nói các nhà giám định cũng sẽ đến. Thế nào, có hứng thú không?
- Ồ.
Vẻ mặt của Thẩm Nguyệt bây giờ đang cực kì hứng thú, tuy nhiên ở cùng nhà với cô cũng đã được mấy ngày, Quân Kình Thương cũng đã đoán được vài phần tính cách của cô rồi.
Trong Trần An Dương còn nghĩ rằng Thẩm Nguyệt sẽ đồng ý, nhưng giây sau đó cô lại nói:
- Không hứng thú.
#Yu~