Mộng Hồi Đại Thanh

Chương 15: Luyến tiếc (1)


“Tiểu Vi, nhanh lên một chút...” Ngân Yến và những người khác đi trước ngoắc ngoắc tôi, tôi cười một tiếng, cũng đi nhanh mấy bước, nhưng vẫn đi từ từ. Hôm nay là đêm trung thu, sau khi quần thần tham gia đại yến do Hoàng thượng tổ chức, lại tổ chức gia yến tại Ngự Hoa viên, các vị phi tần, a ca và công chúa, đều đã ở nơi nào đó cung kính chờ đợi. Khuya hôm nay không phải là tôi đang làm nhiệm vụ, bởi vì tôi có một hỗn hợp tâm sự vào ban ngày, không phải tôi đang suy nghĩ về gia đình, chính là đang suy nghĩ về chuyện phát sinh vào buổi chiều, cảm thấy trái tim giống như bị rắc lên một đống hạt tiêu, nóng đến khó chịu. Vì vậy chỉ muốn đi ngủ thật sớm, thà rằng nhắm mắt lại để gặp ác mộng, cũng không muốn mở to mắt đối mặt với thực tế còn đáng sợ hơn ác mộng.

Trở về phòng, mới vừa lau mặt xong, Ngân Yến và những người khác liền náo loạn tiến vào, không phải lôi kéo tôi đi ngắm hoa ngắm trăng, nói là Đức phi nương nương thưởng bánh Trung thu, rượu vàng, còn được nghĩ nữa, cơ hội khó được. Tôi miễn cưỡng từ chối, chỉ nói thân thể khó chịu, các nàng cũng không nghe, ỷ mạnh lôi tôi ra ngoài. Mọi người đều là nhất bát tiến đích, thường ngày nơi này cũng không tồi, lẽ ra tôi đã được xem như người quá cố, cho nên cũng không hợp với bọn họ lắm, sau lưng vụng trộm giáo huấn bọn họ làm tôi trẹo cột sống. Trong lòng tuy là có một trăm cái không kiên nhẫn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười với các nàng, đi đến Trữ Hoa viên. Tôi cảm thấy mình càng ngày càng không giống chính mình, mỗi ngày đều cười khúc khích với người ta, giả cười, nói trái lương tâm, làm chuyện mà mình không muốn làm.

“Aizz...” Không nhịn được thở dài, lấy tay xoa huyệt thái dương...

“Tiểu Vi à.” Tôi dừng lại một chút, vừa ngẩng đầu liền thấy Ngân Yến chạy tới, nàng thở phì phò nói: “Thấy bình thường muội làm việc nhanh nhẹn như vậy, được hôm nay đi chơi, muội lại giống như con rùa đen.” Vừa nhìn tôi vừa kể lể. Ngân Yến xuất thân không tệ, phụ thân là tứ phẩm võ quan Chính Bạch kỳ, là thuộc hạ của Đại a ca, mấy ngày nay thoi dõi, nàng cũng là một nữ nhân vô cùng hiếu thắng, chỉ là có chút ngu muội ngoan cố, thỉnh thoảng còn chẳng phân biệt được nặng nhẹ. Tôi khẽ mỉm cười, còn chưa kịp lên tiếng...

“Bây giờ cũng không có chủ tử ở đây, cũng đừng giả bộ nho nhã, đi thôi.” Ngân Yến cười như không cười nhìn tôi nói. Trong lòng tôi tự nhiên rõ ràng, thường ngày Đức phi luôn đáng giá cao tôi, trong lòng các nàng khó có thể không chua xót, chẳng qua là tôi luôn luôn theo đúng quy củ, làm người khiêm tốn, làm cho người ta tìm không ra điểm xấu. Nhưng chỉ có như vậy, hay là... Không nhịn được ngầm cười khổ, tôi có thể làm gì chứ? Aizz! Kiểu cũ - giả ngu đi! Tôi cười ngốc ngếch, đứng lên…

“Yến tỷ à, tội nghiệp ta buổi sáng giúp tỷ dọn cái này cái kia, bỏ qua cho ta đi.”

“Xì...” Ngân Yến cười ra tiếng, lúc này mới không nói cái gì, kéo tay của tôi đi về phía trước.

Buổi sáng nàng thu thập chút vật cá nhân, nhiều thái giám như vậy, cùng bọn nha đầu mới tiến cung đến chuẩn bị, tôi đây tự nhiên cũng là muốn tới hỗ trợ. Nhìn bộ dạng thăng quan tiến chức của nàng, lòng tôi biết rõ, người khác đều là thứ yếu, tôi tới hỗ trợ, mới là nể mặt nàng. Không nói trước địa vị hiện tại của tôi trong cung như thế nào, chính là xuất thân cũng cao hơn nàng. Chỉ cần nàng không tìm tôi gây phiền toái, hiến chút sức lực đối với tôi mà nói cũng không sao cả, dù sao nàng quan tâm vẫn là tôi không phải đồ vô tích sự, theo nàng là được. Đột nhiên cảm giác nàng có điểm giống Nạp Lan Dung Nguyệt, đều đặc biệt thích sĩ diện, cho dù mọi người đều thấy nàng chướng mắt, bản thân cũng phải lại giúp nàng hơn ba việc, bởi vậy cho thấy nàng không giống người thường...

“Xì” tưởng tượng bộ dạng tròn như quả bóng của Nạp Lan Dung Nguyệt quét dọn, tôi không nhịn được bật cười. Ngân Yến kỳ quái liếc tôi, vừa định hỏi tôi đang cười cái gì, đám nha đầu kia đã sớm hưng phấn chạy tới: “Yến tỷ, Tiểu Vi, các ngươi chậm quá! Trong hoa viên bày đầy hoa đăng, đủ hình đủ dạng, đẹp mắt vô cùng!” Ngân Yến vốn cũng là vẻ mặt hưng phấn, vừa vội vàng đè ép xuống, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: “Chưa từng thấy sao, có gì hay ho, cũng làm cho các ngươi líu ra líu ríu như vậy, không có một chút quy củ.” Như vậy cũng rất giống tư thái của Đông Mai, tôi không nhịn được cười trộm.

Từ trên xuống dưới, các cung nữ cũng biết nàng có chút lợi hại, mơ hồ coi nàng là thủ lĩnh, hai ngày trước nàng còn có chút không biết trời cao đất rộng, đi ức hiếp tỷ muội Đông Mai, bị hai tỷ muội không mềm không cứng giáo huấn lại, mới biết được chút lợi hại. Mắt thấy tôi và hai tỷ muội kia rất thân thiết, đối với tôi có thể có chút ý nghĩ, cho nên cả buổi sáng hôm nay mới giúp nàng làm việc.

Thấy mọi người cũng không nói nữa chữ, nàng lúc này mới làm như thủ lĩnh, hướng hoa viên đi tới, tay tôi cầm hộp thức ăn, cũng theo mọi người tản bộ. Hỏa thụ ngân hoa, ngũ thải ban lan, thanh phân tứ phía, tôi cũng không nhịn được thầm than, gia đình đế vương thật xa xỉ nha, chính là ở hiện đại, cũng không thấy được nhiều hoa đăng xinh đẹp như vậy..

Tối nay trời quang, trăng sáng ở trên bầu trời, bốn phía đầy sao, hòa lẫn với mặt đất... Tiếng cười đùa của bọn nha đầu không ngừng truyền đến, nhìn bóng dáng cùng y phục ở tứ phía, ngửi mùi hoa quế trong không khí, lòng dần dần bình thản, không nhịn được tiến vào trong đó, dọc theo đường đi vô số hoa liễu, thưởng thức các hoa đăng tinh xảo, âm thầm tán thưởng tay nghề thợ làm thủ công, có vạn lượng vàng cũng khó mua nha! Đi tới đi lui, liền phát hiện không biết lúc nào đã đi xa chỗ Ngân Yến và những người khác, ráo rác nhìn xung quanh, tầng tầng lớp lớp bóng người, cũng nhìn không ra một phần ba.

Tôi xoa xoa cổ, mới vừa rồi ngửa đầu nhìn đèn lồng, cổ bắt đầu có chút đau nhức rồi, thầm nghĩ “hay là thôi đi”, náo nhiệt như thế, nghĩ rằng các nàng cũng sẽ không xếp hàng thăm quan giống học sinh, tám phần cũng đã sớm rời đi, tôi cũng không quan trọng tới mức bọn họ phải tìm kiếm, dù sao thì cũng không ra cửa cung, sớm muộn gì cũng đều về Trường Xuân cung. Nghĩ vậy, cũng có chút cao hứng, cuối cùng cũng thoát khỏi các nàng, có thể thanh tĩnh một chút, thấy xung quanh cũng yên tĩnh, tôi cân nhắc một chút, tựu hướng vào sâu thêm mấy dặm, đi tới một núi giả sau đó ngồi xuống, tảng đá tuy có chút lạnh, nhưng cũng không đến nỗi. Đem hộp đựng thức ăn bỏ một bên, hai tay chống lên tảng đá, ngửa đầu nhìn trời sao... Thật sự rất đẹp... Trước kia tại sao không phát hiện trăng sáng như vậy, tròn như vậy...

Qua một lát, gió nhẹ thổi lại, chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lúc này mới lấy lại được một chút tinh thần. Xem ra gần đây thủy nguyên của tôi phong phú không ít, tràn cả ra ngoài. Nếu không chính là gần đây dùng não quá độ, già cả ngốc nghếch trước tuổi, không khống chế được nước mắt. “Ha ha...” Tôi bĩu môi, ngồi thẳng người, cảm thấy có chút đói bụng, mở hộp đựng thức ăn ra, thấy bên trong có mấy miếng bánh Trung thu, còn có một bình rượu Thiệu Hưng, liền thuận tay lấy ra. Gần đây tôi luôn không thích ăn... những thứ này, có điều thứ nhất là đói bụng, thứ hai là… nơi này gió mát trăng sáng, cảm thấy có một chút phong nhã. Không nhịn được hứng khởi dâng lên, liền bỏ một miếng bánh vào miệng...chậm rãi nhau! Dường như là bẩm sinh, mùi vị cũng không tệ, ngọt mà không ngấy.

Tửu lượng của tôi không tốt, trước kia ở nhà nhiều nhất cũng chỉ nửa ly bia, vì vậy tuy rót một ly rượu, cũng chỉ nhấp một chút cho hợp thời... Đang dương dương tự đắc, mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến, tôi sửng sốt, liền dựng lỗ tai nghe. Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút mất hứng, trong lòng thầm mong, bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác không biết là ai, liền ngưng lại ở hướng ngược lại với tôi.

“Chúng ta ở chỗ này đi, nơi này yên tĩnh, không có người đến, như vậy nếu có một chút tiếng động gì chúng ta đều nghe thấy.” Một giọng nam hết sức dịu dàng truyên đến. Tôi cực kỳ sửng sốt! Giọng nói này sao lại quen tai như thế! Hình như là...

“Ừm...” Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân khẽ đáp lại, lại giống như là một cây búa nặng cả tạ hung hăng đập vào trái tim tôi - là Tiểu Xuân!