Ở trong bệnh viện …
Khải Phong lật đật chạy vào trong phòng bệnh thì thấy Huyền Nhi đang ngồi dựa vào thành giường,hai mắt thì nhìn vào điện thoại …
" Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh dậy rồi"
" Vâng,em nhớ anh quá đi "
" Tỉnh lại là tốt rồi,anh mừng quá "
" Khải Phong em muốn về nhà,em không muốn ở đây nữa đâu "
" Được… được…vậy chúng ta về nhà "
Trong thời gian chờ đợi vệ sĩ đi làm giấy xuất viện thì anh thu dọn đồ đạc cho cô ta rồi sau đó thì ngồi xuống nói chuyện để giết thời gian …
" Khải Phong,dạo gần đây Yến Chi sống có tốt không"
" Cô ta sống tốt lắm, hiện giờ đang là người giúp việc của Đàm gia "
" À, chuyện lần trước em cũng không muốn truy cứu cô ấy đâu bởi vì Yến Chi là bạn thân của em "
" Em tốt bụng quá,vậy mà cô ta cứ liên tục nói là mình bị oan. Cô ta nói là do em tự té "
" Làm sao có chuyện này được chứ,ai đời lại trêu đùa với sinh mạng của mình chứ "
" Ừm,anh cũng nghĩ như vậy "
Khoảng nửa tiếng sau thì mọi thứ cũng xong xuôi,anh đưa Huyền Nhi lên xe ngồi rồi bảo tài xế lái xe về nhà…
Trên đường về thì Huyền Nhi dựa vào bờ vai của Cảnh Du khiến cho anh có chút khó chịu nhưng anh vẫn không nói ra mà mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm …Mấy tuần qua anh không có gặp Yến Chi nên cảm thấy có chút nhớ, hiện tại anh chỉ muốn nhanh về đến nhà để gặp mặt cô mà thôi.
" Cậu chủ tới nhà rồi"
" Ừm "
Tài xế đi xuống mở cửa cho cả hai rồi sau đó thì xách đồ đạc vào trong,lúc này Yến Chi đang nấu cơm ở trong bếp thì nghe được tiếng nói chuyện qua lại,cô đoán chắc là anh đã về rồi cho nên đi ra phòng khách xem như thế nào.
Khi cô bước ra thì thấy Huyền Nhi đang nắm tay của Khải Phong,cả người thì dựa vào lòng ngực của anh.Lúc này cô cảm thấy bản thân mình thật là dư thừa trong cuộc gặp gỡ này …
" Yến Chi chào cậu "
" À mới tỉnh dậy cho nên thời gian sắp tới sẽ ở đây cùng với anh Khải Phong "
" Vâng, mình đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi "
" Không cần đâu, mình sẽ ở chung phòng với anh ấy "
" Anh Khải Phong em ở chung phòng với anh được không …"
" Em tạm thời ở phòng cho khách đi, trước giờ anh chỉ quen ở một mình "
" À vậy cũng được "
Cô ta cảm thấy có chút quê độ nhưng sau đó thì nở một nụ cười nhếch mép …
" Mình nghe anh ấy nói cậu là người giúp việc ở đây đúng không"
Hoá ra anh ấy chỉ xem cô là người giúp việc mà thôi,3 năm qua chỉ có mình cô ảo tưởng mà thôi …
" Ừm, mình là người giúp việc ở đây "
" À mà Yến Chi chuyện 3 năm trước cậu đẩy mình té lầu, mình sẽ không truy cứu trách nhiệm đâu.Bởi vì hai chúng ta là bạn mà …"
" Yến Chi mình nói thật đấy, mình sẽ không giận cậu đâu "
Đúng là diễn hay thật,bây giờ cô ta muốn vào vai nạn nhân rồi còn cô sẽ là một nữ phụ độc ác đây mà …Vũ Huyền Nhi,cô ta nên đi làm diễn viên thì hơn …
" Cô ấy đang nói chuyện với cô đấy,bộ cô bị câm à "
" Cứ cho là là tôi bị câm đi, tôi không có một người bạn như cô ta …"
" Vũ Huyền Nhi cô đúng là hèn hạ mà,lúc nào cũng chỉ biết đâm sau lưng người khác "
" Lạc Yến Chi " anh nghiến răng gọi tên của cô.
" Huyền Nhi đã không chấp dứt chuyện xưa rồi vậy mà cô lại không biết điều,nếu biết trước như vậy tôi sẽ tống cô vào tù "
" Được đó,anh làm đi.Dù gì thì ở trong đó có cơm ăn,áo mặc với lại sẽ không phải nhìn thấy sự giả tạo từ cô ta "
" Vũ Huyền Nhi tôi nhắc cho cô biết là trời cao có mắt đó,khi mà cô đi ra ngoài nhớ cẩn thận nếu không sẽ bị trời đánh đấy …"
" Cô …"
" Thôi anh à,chắc cô ấy thấy em trở về liền không vui,cô ấy sợ em cướp anh đi cho mới như vậy.Anh cũng đừng chấp dứt với cô ấy làm gì "
" Em thật là hiểu chuyện "
" Dạ "
" Nếu không có chuyện gì thì tôi đi làm việc trước,xin phép…"
Yến Chi đi vào trong bếp rồi tiếp tục nấu nướng cho bữa tối,Vũ Huyền Nhi trở về rồi,nhất định mình sẽ phải tìm ra nguyên nhân mới được.Lúc gặp mình thì nói chuyện khác còn khi đối diện với Đàm Khải Phong là một con người khác.
Con người chúng ta chỉ nên ngu một lần thôi,lần trước cô đã lỡ dại xem cô ta là bạn thân mà tin tưởng tất cả mọi thứ,cái gì ngon tốt đẹp cũng dành cho Vũ Huyền Nhi.Và lần này cô đã rút ra cho mình được một bài học vậy cho nên coi sẽ không ngu ngốc,tin những gì mà cô ta nói nữa.Ba năm qua cô chịu đựng đủ rồi,sự đánh đập,xỉ nhục cái gì cũng có đủ mà một phần cũng là ơn phước mà cô ta mang lại …
Cô không muốn mình trở thành vật thế mạng cho cô ta nữa,cô cũng là con người cho nên cũng biết mệt biết đau,trái tim của cô yếu đuối lắm nó không thể chịu đựng được nữa. Yến Chi nuốt nước mắt ngược vào trong,cô không khóc nữa,khóc vì cô ta chẳng đáng chút nào. Chỉ là một người bạn thân thôi mà không có người này thì tìm người khác,bởi vì cô ta không có tư cách làm bạn với Lạc Yến Chi này.