Mộc Uyển Thanh nhất thời luống cuống khi bị Phó phu nhân gọi tên thân mật như vậy, nhưng cô vẫn nở nụ cười trên môi.
Sau đó lễ phép chào Phó phu nhân :
_ Chào Phó phu nhân, con thật vinh hạnh khi được bác mời đến dùng bữa
_ Hầy da, Tiểu Thanh này ! con thật lễ phép mà. Nào, cùng với bác vào phòng ăn nhé
Trong lòng cô thầm đánh giá, không ngờ Phó phu nhân lại dễ gần như vậy khác xa so với trí tưởng tượng của cô, vậy ra là cô đang nghĩ nhiều rồi.
Mộc Uyển Thanh không lạnh không nhạt mà lên tiếng đồng ý.
_ Vâng thưa Phó phu nhân
Lời của cô vừa mới dứt thì Phó phu nhân đã lôi nhanh cả người vào trong phòng ăn, ngay trong bàn ăn lúc này đã có mặt người Phó Gia đầy đủ.
Còn Phó Duật Nhiên bị chính mẹ ruột của mình hắt hũi một cách phũ phàng khiến anh có chút tủi hờn, anh bước vào phòng ăn trong sự hậm hực của bản thân.
Anh kéo ghế ngồi cạnh Mộc Uyển Thanh và còn cố tình dí gần cô hơn thêm chút nữa, mặc dù đó là cố tình của anh nhưng cô vẫn để yên không ngọ nguậy.
Nhưng không may cô bị ánh mắt dò xét của Phó lão gia, Phó Duật Hạo và vợ của hắn là Đường Yên khiến cô có chút không tự nhiên.
Nhận thấy điều đó, Phó phu nhân lập tức lườm quýt từng người một như một lời cảnh cáo, cả ba con người đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt dò xét của mình lại.
Trong lúc bữa ăn diễn ra cả Phó phu nhân và Phó Duật Nhiên đều nhiệt tình gắp thức ăn vào chén Mộc Uyển Thanh, còn cô thì không đành lòng từ chối nên chấp nhận.
_ Nào, Tiểu Thanh ! con ăn thịt lợn chua ngọt này nhé
_ Vâng, cảm ơn bác
Phó phu nhân rất hài lòng với sự lễ phép của cô nên bà ấy luôn nhiệt tình với cô, Phó lão gia ngồi bên cạnh bà cũng phải ghen tị với cô.
Ông cũng muốn vợ của mình gắp thức ăn cho.
Hai vợ chồng Phó Duật Hạo chỉ biết lặng người nhìn cách ân cần của Phó phu nhân dành cho cô, đổi lại về phía Phó Duật Nhiên.
Ánh mắt không hài lòng vừa ghen tị hiện rõ trên nét mặt của anh, thật không ngờ anh lại bị người mẹ ruột trắng trợn cướp người anh yêu.
Anh đã nhiều lần muốn thanh minh cướp lại cô nhưng khí thế của Phó phu nhân khiến cho anh phải rén lên.
Sau khi dùng bữa ăn xong, Phó phu nhân đề nghị cô hãy ngồi ở phòng khách trò chuyện với hai mẹ con Đường Yên, ba người đàn ông quyền lực trong Phó Gia đã tụ nhau lên thư phòng bàn một công việc.
Còn bà thì tự đích thân mình vào phòng bếp muốn pha một ly trà cho Mộc Uyển Thanh.
Khi đã thành công vào phòng bếp, bà bắt đầu ngó nghiêng ngó dọc chung quanh, sau khi xác định không có ai thì bà mới rút thứ gì đó từ trong túi ra.
_ Duật Nhiên ơi là Duật Nhiên, tại thấy con còn quá non nên mẹ phải giúp con một tay vậy, sau này con phải đa tạ mẹ một cách hầu hĩnh đấy nhá
_ Chậc, con trai của mẹ...không khác gì một tấm chiếu nhưng chưa được người khác trải
Phó phu nhân bỏ thứ trắng trắng đó vào trong ly trà, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nhưng thực chất bà là đang mắng thằng con trai út của mình.
Đang miên man trong sự lẩm bẩm trong miệng thì phía sau lưng bà xuất hiện một giọng nói đầy nghiêm nghị của Phó Duật Nhiên.
_ Mẹ à ! mẹ là đang không cần con dâu nữa sao ?
Bị giọng nói của anh làm cho giật thót người, bà suýt chút nữa vơ tay sắp làm ly trà rớt xuống.
Phó phu nhân định thần lại và lập tức phừng phừng xoay người lại nhìn anh đầy sát khí, bà nghiến răng lên tiếng.
_ Nói vớ vẩn gì đấy ? mẹ là đang giúp con một tay thôi, vốn dĩ mẹ muốn con và Tiểu Thanh gạo nấu thành cơm
Nghe bà ấy nói vậy mà khiến Phó Duật Nhiên cũng phải thoáng giật mình, quả thật anh rất biết ơn khi bà giúp anh nhưng bà lại giúp bằng cách bỏ thuốc kích dục này, anh e là bản thân anh sẽ mất Mộc Uyển Thanh mãi mãi.
Ánh mắt nhìn Phó phu nhân đầy kiên định, sau đó anh nghiêm túc giải thích :
_ Không được đâu thưa mẹ, nếu mẹ giúp bằng cách này thì con chắc chắn rằng con sẽ mất đi cô ấy mãi mãi, ngay cả mẹ cũng mất đi con dâu xinh đẹp như cô ấy
_ Hở ?
Với lời giải thích nghiêm túc của anh khiến bà nhất thời suy nghĩ lại, đúng thật nếu bà dùng chiêu trò này quả thật Mộc Uyển Thanh sẽ tức giận, cứ như vậy bà và Phó Duật Nhiên sẽ mất đi người yêu thầm kín và cô con dâu mất.
Sau khi suy nghĩ thông suốt rồi Phó phu nhân mới khẽ gật đầu với anh, rồi đem ly nước có thuốc đi đổ vào bồn rửa chén.
Phó Duật Nhiên lúc này mới yên tâm :
_ Được rồi, con phải trở về thư phòng đây mẹ tiếp tục nói chuyện với Thanh Thanh đi
_ Ừ, con đi đi
Bà ấy gật đầu rồi xua đuổi anh, Phó Duật Nhiên vốn dĩ khát nước nên mới đi xuống nhưng không ngờ gặp cảnh tượng này khiến anh bất giác bất lực.
Quay lại phòng khách Phó phu nhân tươi cười bưng một ly nước cam đưa cho Mộc Uyển Thanh và cô con dâu lớn.
Bà rất thoải mái khi nói chuyện với cô vị cô không hẳn là một con người khó tính hay lạnh lùng.
Chợt nhớ ra điều gì đó bà bất ngờ thốt lên một cách hứng khởi :
_ Đúng rồi Tiểu Thanh này, con có muốn xem album hồi nhỏ của Duật Nhiên không ?
Mộc Uyển Thanh đang uống nước cam thì khựng lại với lời đề nghị của Phó phu nhân, đột nhiên khoé môi cô cong lên đầy thích thú.
Không hề chừng chừ mà đồng ý :
_ Cũng được ạ