Mấy ngày nay lại một mình Kiều Nghiên Phi đi ra ngoài du lịch, trong nhà chỉ có Nhiễm Nhị ở lại. Sau khi ăn cơm xong cô liền kiếm lý do kéo Lâm Trạm lên lầu. Lấy lý do là —— cái logo này, rất khó để lắp ráp lại với nhau. Tòa lâu đài được lắp ráp một nửa trên chiếc bàn trà thấp đã thành hình, trên tấm thảm đều là những mảnh rời, Nhiễm Nhị và Lâm Trạm ngồi khoanh chân trên tấm thảm, cô nghiêng người nhìn anh, nghiêm túc, chuyên chú, chơi lego cũng vẫn là một bộ dáng tập trung tinh thần.
Lâm Trạm giống như chưa từng có phát sinh việc gì. Nhiễm Nhị bĩu môi, ý nghĩ tà ác bắt đầu sinh ra, rốt cuộc không khống chế được, đầu ngón tay lặng lẽ duỗi tới bên eo anh.
Chọc…… Chọc…… Lại chọc……
Giây tiếp theo, Lâm Trạm nghiêng đầu, không hề gợn sóng hỏi: “Làm sao vậy?” “……” Nhiễm Nhị thu hồi tay, hậm hực. Một chút đều chơi không vui. Cô từ dưới mặt đất nhấc lên Harry cùng La Ân, một cái đặt ở trong thư viện, một cái khác đặt ở cổng lớn, làm bộ dường như không có việc gì hỏi: “Anh không sợ nhột sao.”
“Tôi có thể nhịn ngứa.” Lâm trạm câu khóe miệng: “Vấn đề là, cô có thể nhịn được hay không.”
Nhiễm Nhị đầu lắc thành trống bỏi, không dễ chọc không dễ chọc. Cô lấy ra Hermione, không chút do dự bỏ vào cùng Harry trong thư viện, thủ thỉ: “Ha, chúng ta ở trong thư viện nói chuyện yêu đương một lúc đi.” Đặt vào xong, thấy La Ân, nhìn như thế nào đều cảm thấy không vừa mắt, nên nhặt lên ném trở lại vào trong túi, trong lòng mặc niệm Deletrius, để hắn biến mất đi.
Lâm Trạm cười nói: “Nguyên tác không phải viết như vậy.”
“Tôi không quan tâm, lâu đài này bây giờ là của tôi." Nhiễm Nhị cố chấp: "Tôi muốn Harry Potter trở thành bạn trai của Hermione."
“Được.” Lâm Trạm lấy La Ân từ trong túi ra, vẽ một đường parabol và biến mất.
Nhiễm Nhị trừng lớn đôi mắt, sau đó cười lớn.
“Vậy tôi thì sao?” Lâm Trạm đột nhiên, như có như không nói chuyện, trong tay vẫn là tiếp tục tập hợp bên trái tòa lâu đài.
? Nhiễm Nhị nhìn anh.
"Cô muốn tôi trở thành gì của cô." Anh xếp chồng một khối, lại một khối, mái nhà đã được xây dựng.
“Vệ sĩ đi.” Nhiễm Nhị đầu óc rối bời, lải nhải qua loa lấy lệ một từ. Cô nên nói gì đây? Bạn trai hay là chồng?
Chà...thật khó để nói, tại sao lại hỏi cô câu hỏi này.
Trầm mặc mấy giây, Nhiễm Nhị chợt lóe lên, có một cái ý tưởng rất tuyệt, anh hỏi lại câu hỏi tương tự, thật tuyệt phải không!
Trước khi cô có thể thốt ra âm thanh đó, bị Lâm Trạm đồng thời mở miệng đi trước cô nửa nhịp.
“Được, vệ sĩ.” Anh nhẹ nhàng cụp mắt xuống: “Bất kể có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tận lực tìm đến cô.” Đây là... một lời hứa sao?
Nhiễm Nhị ngây ngốc nhìn anh, nhưng không thốt ra câu hỏi. Chín giờ, Lâm Trạm dậy thay quần áo, hai ngày nay anh luôn như vậy, chỉ ở lại đến chín giờ tối, rất có nguyên tắc.
Sau khi xác định cửa sổ trong nhà đã khóa, anh đi ra cửa thay giày: "Buổi tối nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai... cũng vậy, tôi tới đón cô."
Nhiễm Nhị gật đầu, nhìn thấy trong mắt anh có chút hưng phấn, đương nhiên là cô có thể nhìn nhầm, cửa đóng lại, Nhiễm Nhị trở lại nửa cái lâu đài trước, lại chán nản lắp mấy khối.
Đột nhiên, mu bàn tay ngứa, cô gãi vài cái.
Cổ cũng ngứa, còn có lỗ tai, trên lưng……
Quả nhiên là không thể ở trước lâu đài ma pháp có bất cứ suy nghĩ xấu xa nào. Bị báo ứng! Nhiễm Nhị nhìn lên trời, những vết đỏ bị trầy xước trên cánh tay, cổ và bàn tay.
Cảm giác ngứa ngáy vẫn tiếp tục không giảm, tốc chiến tốc thắng, cô tắm nước nóng, quấn chăn từ sớm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cơn ngứa cũng chấm dứt.
Trong mơ đau đớn, ngay sau đó cả người bừng tỉnh, Nhiễm Nhị duỗi tay bấm điện thoại, 12 giờ 30 phút sáng, dưới ánh đèn điện thoại, trên người cô dày đặc những chấm đỏ nhỏ.
Nhiễm Nhị nhớ rõ khi còn nhỏ từng có hai ba lần khi còn bé, hình như ở trường mẫu giáo ăn quá nhiều tôm, về nhà cũng thành ra như vậy, lúc đó mẹ cô cũng ở đó, đút uống, ôm vào lòng ngủ một giấc, tỉnh dậy thì không sao, khi lớn lên sẽ không sống như thế này nữa.
Nhiễm Nhị nản lòng bò dậy, gãi đầu, thực sự ngứa ngáy từ da đầu đến ngón chân... A a a... cô tự trách mình, cơm chiều một hai phải ăn ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng nào đó.
Còn…… Ăn rất nhiều.
Cô ảo não, cầm di động lướt qua tên WeChat Dư Hinh và Nhiễm Dặc Hàng lăn qua lộn lại, cuối cùng dừng lại ở tên của Lâm Trạm.
Có thể tìm anh hay không...
Không tốt lắm đâu, đã quá muộn……
Hơn nữa, thật xấu hổ khi cho mọi người thấy bộ mặt tôm càng chín như vậy, thật mất mặt...
Trong lúc đấu tranh tư tưởng, tiểu tiên nữ Nhiễm Nhị lại trượt tay. Thượng đế làm chứng, cô là…… Thật sự…… Tay…… Ngứa…… Cho nên…… Trượt……
Lâm Trạm không có thói quen thức khuya, lại là người ngủ chập chờn, nghe thấy điện thoại rung lên, liền ngẩn người nhìn tin nhắn WeChat của cô gái nhỏ. [Cái tai nhỏ: Khó chịu, anh lại đây được không? 】
???
Nửa đêm, một cô gái sống một mình, anh thầm yêu, lại có vẻ rất quan tâm đến anh, cô gái lại gửi cho anh một wechat như vậy, như vậy là có ý gì? Lâm Trậm tỉnh dậy trong một giây, kìm nén những suy nghĩ quanh co trong đầu và gọi điện thoại cho Nhiễm Nhị.
Trong điện thoại, tiểu nha đầu vừa khóc vừa thẹn thùng "Buổi tối sau ăn hải sản hình như tôi bị dị ứng... Anh có thể giúp tôi mua ít thuốc chống dị ứng được không…"
Nhiễm Nhị cắt đứt điện thoại, không đến hai mươi phút sau, Lâm Trạm liền chạy tới, mở cửa ra nhìn người trước cửa thở hồng hộc, cô đoán rằng, thời gian tới nhanh như vậy, nhất định phải với bằng tốc độ của một chiếc xe đua. Giọng nói của cô bị che đi bởi một chiếc khẩu trang, cô nói một cách nghẹn ngào, "Tôi xin lỗi, phiền toái cho anh rồi."
Lâm Trạm cau mày nhìn cô, khẩu trang và tóc che đi khuôn mặt nhỏ chỉ còn đôi mắt to.
“Cô sao rồi?” Anh lo lắng hỏi, thấy cô chần chừ không trả lời, anh lại vươn tay muốn túm lấy cổ cô, vội vàng ngăn lại: “Cô gãi sẽ không tốt đâu.” Nhiễm Nhị tại chỗ kêu một tiếng, không biết làm sao.
Lâm Trạm lấy áo khoác và khăn quàng cổ cho cô, đem người bọc lại: "Các hiệu thuốc trên đường đến đây đều đóng cửa, tôi đưa cô đến bệnh viện." Không cho chần chừ, anh đội mũ cho cô, trùm đến kín mít.