Nhưng, bao nhiêu lần đến đây, Hàn Phong cảm nhận tiếng đàn của Liên Linh bấy nhiêu lần, cụ thể biến hóa như thế nào Hàn Phong nhất thời không nói được, nhưng hắn có thể cảm nhận cầm nghệ của Liên Linh lại có đột phá.
Còn tại sao lại như vậy thì hắn không rõ.
Mặc dù kiếp trước bị Liên Linh ảnh hưởng, Hàn Phong cũng có khổ tâm nghiên cứu cầm nghệ một khoảng thời gian, nhưng trình độ vẫn còn ở mức phổ thông, so với một chuyên gia như Liên Linh đương nhiên một trời một vực.
Liên Linh mấy ngày nay trong lòng cảm thấy có chút kì lạ.
Hai năm trước cô đến đây, ngày nào cũng ngồi trong rừng liễu gảy đàn một mình, ban đầu chỉ là tránh ánh mắt của người đời, hi vọng có thể được yên tĩnh một khoảng thời gian.
Thời gian cứ thế trôi đi, Liên Linh cũng dần dần hồi phục tâm trạng, mỗi ngày lấy việc gảy đàn làm vui, thanh nhã vô ưu.
Có lẽ chỉ có chiếc cổ cầm trước mắt và những cành liễu rũ xung quanh mới không ghét bỏ diện mạo của cô. Cô cũng chỉ cần lấy đàn làm bạn.
Nhưng, từ mấy ngày trước, cánh rừng liễu này xuất hiện một "vị khách không mời mà đến".
Hôm đó, Hàn Phong vừa xuất hiện trong rừng liễu, Liên Linh đã phát hiện ra luôn, nhưng vì Hàn Phong chỉ lặng lẽ đứng nghe, không đến làm phiền cô nên Liên Linh cũng không để ý.
Lúc cô đàn xong một bài, phát hiện người trong rừng liễu vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn bộ dạng có vẻ giống như đã bị tiếng đàn của cô làm cho mê hoặc. Liên Linh chẳng thèm quan tâm, ôm đàn lặng lẽ rời đi.
Ngày tiếp theo, lúc Liên Linh quay trở lại rừng liễu, bất ngờ phát hiện người đó sớm đã đứng chỗ gốc liễu hôm qua, có vẻ như đang đợi cô đến.
Trong lòng Liên Linh không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Mặc dù cảm thấy có chút kì lạ nhưng rồi Liên Linh cũng nhanh chóng quên mất, tiếp tục chìm đắm trong tiếng đàn của mình.
Mấy ngày liền như vậy, mỗi ngày khi Liên Linh đến rừng liễu, Hàn Phong đều đã xuất hiện ở đó.
Dần dần, Liên Linh cũng chấp nhận vị khách không mời mà đến đó.
Lúc đánh đàn, suy nghĩ của cô cũng thay đổi một cách vô thức, gần như cố ý khơi gợi cộng minh từ đối phương. Đương nhiên, bản thân Liên Linh cũng không phát hiện ra điều này.
Bởi vì hai năm trước, khán giả duy nhất của cô chỉ là cánh rừng liễu này và việc đánh đàn là cách duy nhất giúp cô tìm lại niềm vui.
Đột nhiên xuất hiện thêm một người lạ khiến cô cảm thấy có chút không quen.
Nhưng, không hổ là đại gia cầm nghệ tương lai, đối mặt với những biến hóa bất ngờ, Liên Linh nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, chỉ chuyên chú vào băng huyền cổ cầm trong tay mình, đối với cô, Hàn Phong dường như đã biến thành một gốc liễu, không thể tạo nên bất cứ ảnh hưởng gì đến cô.
Hơn nữa, có một khán giả đặc biệt, cầm nghệ của Liên Linh hình như cũng tiến triển đôi chút.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, Hàn Phong và Trầm Ngọc đã ở Hồng Diệp Thành này được một tháng, Trầm Ngọc rất thích cuộc sống hiện tại, không nguy hiểm, mỗi ngày tự do tự tại làm những việc mà mình thích, mọi thứ đều thật hoàn mỹ.
Khoảng thời gian này Hàn Phong cũng tương đối rỗi rãi, trừ việc ngày ngày đến rừng liễu nghe Liên Linh đàn ra, thời gian còn lại hắn đều nỗ lực tu luyện.
Về phần Tiểu Bạch, hơn nửa tháng nay ngày nào cũng được Hàn Phong cho uống một viên tụ năng tán. Mỗi lần uống xong, Tiểu Bạch đều ngủ say như chết, đợi đến ngày thứ hai tỉnh dậy năng lượng trong người nó lại tăng lên một phần.
Lặp đi lặp lại như vậy, hơn nửa tháng, thực lực của Tiểu Bạch đã gần tiếp cận nhân giai ngũ phẩm, so với Hàn Phong còn cao hơn một bậc.
Tiểu Bạch mới sinh ra đã là thiên giai ma thú nên không cần bất cứ phương pháp tu luyện nào, chỉ cần có thể có đủ năng lượng, nó sẽ tự động tấn cấp.
Đây chính là ưu thế cường đại của thiên giai ma thú.
So với Tiểu Bạch, việc tu luyện của Hàn Phong phức tạp hơn rất nhiều.
Lúc này, Hàn Phong đang ngồi trong chiếc chậu gỗ trong phòng mình, cơ thể ngập trong một thứ dung dịch màu vàng kim, hai mắt nhắm chặt, mày nhíu lại, trông có vẻ như đang tu luyện đến giai đoạn quan trọng.
Trải qua việc tu luyện mấy ngày nay, cộng thêm được sự giúp đỡ của số dược liệu kiếm được trong U Ám sâm lâm.
Lúc này, Hàn Phong đã tiến nhập vào nhân giai tam phẩm, chuẩn bị trùng kích nhân giai tứ phẩm.
Bên cạnh thùng thuốc có đặt một chiếc lọ ngọc. Bên trong lọ ngọc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn sót lại một chút hương thơm dìu dịu.
Đây là kim nguyên linh dịch mà Hàn Phong đặc biệt luyện chế cho mình.
Kim nguyên linh dịch này được Hàn Phong đặc biệt luyện chế cho lần trùng kích nhân giai tứ phẩm này của mình, có kim nguyên linh dịch trợ giúp, hắn tin việc tiến nhập nhân giai tứ phẩm không có gì khó khăn.
Bên trong thùng gỗ, dung dịch màu vàng kim dập dềnh theo từng động tác của hàn Phong, tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng kì dị.
Hàn Phong liên tục vận khởi ngạo thị thiên địa quyết, từng tia năng lượng khí lưu kim sắc ấm áp chầm chậm hội tụ lại xung quanh Hàn Phong, tranh nhau thấm nhập vào bên trong cơ thể hắn.
Kim sắc năng lượng khí lưu càng chảy càng nhiều, chỉ một lúc sau, khí lưu đã quấn chặt lấy toàn thân Hàn Phong, những điểm kim quang khiến cơ thể Hàn Phong như ẩn như hiện, từ xa nhìn lại kì dị vô cùng.
Hàn Phong ra sức hấp thu kim sắc năng lượng vào người, màu vàng của dung dịch bên ngoài cũng dần mờ đi.
Có lẽ vì được khí lưu thấm nhập không ngừng, bề mặt cơ thể Hàn Phong dần dần chuyển sang màu hồng đỏ.
Lúc này, Hàn Phong lại thay đổi một tư thế mới, đưa ra một kết ấn kì quái.
Kim sắc năng lượng khí lưu và dung dịch trong thùng gỗ bắt đầu xoay chuyển, tốc độ mỗi lúc một nhanh, đến cuối cùng thì cuốn Hàn Phong vào trong.
Khí lưu vận chuyển càng nhanh, dung dịch trong thùng gỗ càng trong hơn.
Cuối cùng, khi chút kim sắc năng lượng cuối cùng bị Hàn Phong hút vào cơ thể, bên trong thùng gỗ, mọi thứ lại khôi phục hình dạng ban đầu, chỉ còn sót lại một chút nước trong suốt.
Sắc hồng đỏ trên cơ thể Hàn Phong cũng dần dần biến mất, những nếp nhăn trên mặt giãn dần ra.
Căn phòng quay trở lại vẻ yên lặng vốn có.
Không có kim nguyên linh dịch giúp đỡ, Hàn Phong chỉ biết không ngừng thu nạp năng lượng xung quanh, từ từ tăng cường đấu khí của mình, trùng kích nhân giai tứ phẩm.
Thời gian cứ thế trôi đi, Hàn Phong cảm nhận đấu khí nồng đậm trong cơ thể mình, biết đã gần đến lúc.
Thân thể lặng đi đôi chút rồi đột nhiên rung lên khe khẽ, liền sau đó, Hàn Phong nhíu chặt mày, bề mặt cơ thể khẽ căng ra, đôi mắt đang nhắm chặt cũng phải trừng mở, tinh quang trực tiếp bắn ra từ đó.
Hàn Phong phun ra một ngụm trọc khí.
Cảm nhận đấu khí tràn ngập trong cơ thể, Hàn Phong biết, mình đã đột phá nhân giai tứ phẩm thành công.
Đứng dậy lau khô người, Hàn Phong bước ra cửa, nhìn sắc trời, phát hiện mình đã tu luyện một ngày một đêm.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ ra hình như hôm nay đã bỏ lỡ việc đến rừng liễu nghe Liên Linh đàn, không khỏi vỗ vỗ vào trán tự trách mình.
Nhưng bây giờ có đi thì cũng không kịp, Hàn Phong đành phải tặc lưỡi tiếc rẻ, quay trở lại phòng, bắt đầu củng cố đấu khí vừa mới tấn cấp.
So với Hàn Phong của trước đây, lần tấn cấp này đối với hắn mà nói có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tất cả đều nhờ vào sự giúp đỡ của đan dược.
Mặc dù nói trước đây ở trong động phủ Chấn Phi, phát hiện một số lượng lớn dược liệu quý hiếm, nhưng lúc đó thực lực Hàn Phòng còn thấp, cộng thêm số dược liệu đó thứ nào cũng là nguyên liệu cực phẩm, năng lượng ẩn hàm bên trong vô cùng bá đạo, Hàn Phong lúc đó không thể chịu đựng được.
Lần này, số nguyên liệu kiếm được trong U Ám sâm lâm mặc dù quý hiếm nhưng một phần trong đó dược tính không quá mạnh, cộng thêm Hàn Phong có dùng những dược liệu điều chế khác, đương nhiên không có vấn đề gì.
Hơn nữa, thực lực của hắn so với trước đây đột phá rất nhiều, thân thể đương nhiên có thể gánh vác nhiều năng lượng hơn.