“Đưa em qua đó đi, em đi sớm rồi sẽ về sớm.”
Chỉ trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt cô ta đã biến mất không để lại dấu vết. Cơ thể mềm mại cọ nhẹ trên ngực Dương Thừa Húc, cằm cô ta theo bản năng cọ nhẹ hai cái, giọng điệu mềm mại uyển chuyển.
“Được rồi, xong việc thì gọi điện cho anh, anh tới đón em, bây giờ anh nghiên cứu chiếc két sắt kia một chút, hai chiếc chìa khóa kia lần trước anh đã từng thấy ở đâu rồi…”
Nhìn cô gái ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực mình, tâm trạng của Dương Thừa Húc khá tốt, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.
“Được, sau khi xử lý xong mọi chuyện thì chúng ta sẽ sống ở nơi này thật hạnh phúc, không bao giờ quay lại nữa, được không?”
Lời nói ra còn nhanh hơn cả tốc độ suy nghĩ của não khiến Trần Nhật Linh sửng sốt, ngón tay đang nắm lấy áo của Dương Thừa Húc hơi siết chặt lại.
“Được, chỉ cần Nhật Linh em không chê anh, cả đời này anh đều có thể ở bên cạnh em.”
Khẽ cọ chiếc đầu nhỏ của cô ta, trong mắt Dương Thừa Húc xuất hiện một chút ánh sáng vô cùng vui vẻ nhưng rất nhanh tan biến. Khóe miệng của anh ta vẫn không kìm được mà khẽ cong lên.
“Đưa em lên xe đi.”
Trần Nhật Linh nhắm mắt lại uể oải rúc sâu vào trong lồng ngực của Dương Thừa Húc. Cô ta khẽ giật hai chân đã đau tới mức chết lặng, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc nên dùng Nhan Nhã Quỳnh để uy hiếp Giang Anh Tuấn như thế nào. Người phụ nữ kia quan trọng đến nhường nào, cô ta đã từng chứng kiến qua một lần rồi.
Nhìn theo chiếc xe con màu đen dần đi xa, bàn tay đang đặt trong túi quần của Dương Thừa Húc nắm chặt lại. Mãi cho đến khi xe đã đi khỏi đó và biến mất hoàn toàn, anh ta mới mím môi xoay người đi lên tầng, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là vẻ lạnh lùng. Nụ cười lúc trước giống như chỉ là ảo giác thoáng qua mà thôi.
Trần Nhật Linh lười nhác dựa vào trong xe. Cô ta thử giật giật hai chân, cảm giác tê dại lúc trước giảm đi, một cơn đau xuyên tim xộc thẳng lên não, chỉ là động đậy chân một chút thôi mà quần áo sau lưng cô ta cũng đã ướt đẫm, đau tới phát sốt.
Mặt không đổi sắc lấy thuốc giảm đau trong chiếc túi xách nhỏ ra, nghiền nát rồi bôi vào miệng vết thương. Sau đó Trần Nhật Linh mới băng bó đơn giản miệng vết thương một lần nữa bằng vải thưa và băng gạc y tế, buông ống quần xuống tùy tiện cử động hai lần, không rõ là do tác dụng tâm lý hay quả thật là công dụng của thuốc rất tốt. Lần này, cử động đã không còn chút cảm giác đau đớn nào nữa, nếu như đi chậm lại một chút có lẽ không thể nhìn ra được chân của cô ta đang bị thương.
Tâm trạng của cô ta lập tức tốt lên rất nhiều. Hai tay chống cằm tựa vào cửa sổ xe nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài, tới bên này có vài tháng thôi, tính ra đây vẫn là lần đầu tiên cô ta quan sát cẩn thận phong cảnh xung quanh, không thể không nói, thị trấn nhỏ này quả thật vô cùng xinh đẹp.
Trên ban công nhô ra ngoài trồng đầy những loại hoa nhiều màu sắc, toàn bộ tầng đó đều được bao trùm bằng màu vàng và màu đỏ tràn ngập khắp nơi, cơ màu phấp phới, nơi xa loáng thoáng truyền tới tiếng âm nhạc vui vẻ, chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm trạng của người ta tốt hơn vài lần.
Thị trấn nhỏ này vốn không lớn lắm, đi xe khoảng mười phút đã thấy cửa lớn của khách sạn xuất hiện trong tầm mắt.
Khách sạn không lớn nhưng nhìn vô cùng sạch sẽ. Trần Nhật Linh không để ý tới nhân viên phục vụ đang gọi cô ta ở phía sau, sau khi cô ta xuống xe lập tức đi tới phòng của Nhan Nhã Quỳnh, theo sau cô ta là hai tên vệ sĩ cao to mặc đồ đen, nhìn qua một lượt đã biết không dễ động vào.
“Cốc cốc cốc!”
Đưa tay gõ vài tiếng lên cửa gỗ trước mắt, Trần Nhật Linh dựa trên khung cửa, hai tay khoanh trước ngực yên lặng chờ đợi.