Nốt Nhạc Của Chúng Ta

Chương 2: Hàng xóm mới


Nháy mắt đã về tới nhà, Linh Lan cảm ơn bạn đã trở mình về, Duy Bắc cũng gật đầu sau đó liền lái xe vào nhà bên cạnh trước sự chứng kiến của bạn học mới.

Do lúc chuyển đến thành phố mới là buổi tối cô cũng không tiện quang sát xung quanh, trong nhà đã thuê người dọn khiêng vác đồ nhưng sắp xếp đồ đạc thì vẫn phải làm. Sáng sớm nay là mẹ trở cô đi học xe điện để lâu quên chưa sạc nên chưa đi được.

Đúc kết các mối liên hệ vào thì Linh Lan kết luận nhà cô và nhà Duy Bắc có qua lại với nhau. Ôi thôi vậy ngày nào cũng được gặp bạn cùng bàn rồi!

Linh Lan vào nhà chào bố chào mẹ, cô không lên phòng cấ cặp sách luôn mà đi tìm mẹ.

"Mẹ!" Giọng nói cô gái vang cả căn nhà.

Trong căn nhà tỏa ra mùi hương thơm phức chỉ ngửi thôi người ta cũng đoán được ở bếp mẹ đang nấu món gì.

"Là sườn xào chua ngọt!!!" Hai mắt của cô sáng lên, nhịn không nổi chảo sườn màu nâu óng ả, các miếng sườn kết dính vì có đường ở bên trong, hương tỏa ra thơm đến nỗi Linh Lan bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Mẹ đang làm ở trong nhà dù chưa thấy người đã nghe thấy tiếng hò hét um cả nhà, vậy mà hàng xóm láng giềng cứ nghĩa con gái mình nó hiền.

Mẹ nói: "Em chào chị, chị về thì thay quần áo, sắp cơm đi gọi bố rồi đợi em về là ăn được."

Linh Lan gật đầu, nhân lúc mẹ đang làm việc khác lén gắp miếng sườn cho vào miệng ăn luôn. Cả khoang miệng nóng bừng, miếng sườn cũng vì thế mà rơi từ miệng rơi xuống mâm.

Cô giật mình liếc mắt xem mẹ có chú ý không, thật may mắn mẹ đang cắt cà chua.

Suýt thì toi, miếng thịt vẫn chưa rơi xuống đất thì vẫn còn ăn được, bỏ đi thì rất có tội!

Miếng sườn được gặm sạch sành sanh còn mỗi cái xương cô cũng cắn cho nát rồi mới vất đi.

Cảnh vứt xương vừa rồi đã bị mẹ nhìn thấy, bà Hiền liếc con mình một cái: "Con gái mà chẳng giống con gái tí nào, cặp sách còn chưa tháo ra. Quần áo chưa thay!"

Cô chợt nhớ ra mục đích chính của mình:"À đúng rồi mẹ, cái nhà bên cạnh kia mẹ có quen không?"

Nồi canh cà chua sôi sùng sục, bà Hiền lấy hai quả trứng gà đập rồi vứt vỏ vào cái rổ gần đó, thấy con gái đề cập đến vấn đề đó bà liền trả lời: "À, nhà bên cạnh là bạn học cũ của bố với mẹ, hôm nay mẹ sang thì mới biết con trai bác học cùng với lớp con. Mẹ định lấy xe đi đón con thì bác gái bảo con bác cũng học cùng thôi để con bác trở con về luôn."

"Thế là mẹ không từ chối mà đồng ý luôn!?"

"Không, mẹ từ chối mấy lần đấy mà bác cứ bảo nên thôi mẹ đồng ý!" Bà Hiền tháo tạp dề ra treo lên móc treo, cơm nước coi như đã xong xuôi giờ chỉ còn bày đồ ăn ra mâm nên người mẹ này để con gái mình làm.

*

Lên phòng thay quần áo ở nhà, vì mới chuyển đến nên thẻ đeo đồng phục cũng chưa có Linh Lan chỉ mặc tạm áo trắng của trường cấp hai cũ. Thay quần áo xong cô liền xuống nhà, vừa đúng lúc gặp em gái mở cửa đi vào.

Cô em chạy hớt ha hớt hải giống như gặp được thứ gì đó khiến em gái phấn khích, Linh Lan vừa đi vào nhà bếp vừa hỏi: "Mày trúng số hay sao mà chạy tưng tửng vậy?"

"Chị ơi ở cạnh nhà mình có anh đẹp trai vãi luôn, à hú!" Minh Khuê nhảy chân sáo vừa đi vừa huýt sáo vào bếp.

Lải nhải với chị mình: "Ui chị biết không anh ấy cao vãi chưởng luôn, tầm mét tám hoặc hơn thế nữa ấy. Anh ấy đẹp trai lắm tả thế nào bây giờ? Không phải kiểu hiền lành đâu nhìn có vẻ hơi khó tính một tí, chỉ một tí thôi. Mặc dù em chưa thấy bộ phận cơ thể bên trong nhưng em chắc chắn ẩn sau lớp áo đó là cơ bụng ba hàng hai cột!"

Ba hàng hai cột? Từ ngữ mới trong từ điển của Minh Khuê đã được Linh Lan tiếp thu.

"Cảm giác như thế nào anh trai đẹp đó sẽ là hàng xóm của mình đây!"

"Thật sao?"



Minh Khuê nhảy cẫng lên chồm lấy vai của Linh Lan, miếng sườn cũng vì thế mà lăn ra khỏi đĩa.

Bằng một thế lực nào đó khiến cô nàng tin đó lại là sự thật, còn Linh Lan nghĩ rằng anh hàng xóm em gái kể chắc cũng chỉ gặp được một lần thôi.

Một lúc sau, nhà bốn người đã có mặt đầy đủ.

Gia đình Linh Lan trước khi chuyển đến đây từng sinh sống tại thành phố Đồng, ở đó nhà cô còn mở một siêu thị nhỏ cũng từng là điểm mua sắm của mọi người. Bố mẹ cô là người đổ hàng khắp huyện có khi từ huyện này sang huyện khác, tuy không thể nói rằng là trung tâm nhưng lượng khách mua hàng nhà cô thường rất đông là có tiếng. Vì thế trước khi quyết định chuyển đến thành phố Cảnh sinh sống, họ đã mở một chi nhánh ở thành phố Cảnh do ông bà ngoại của Linh Lan làm chủ trước đó.

Cũng vì ông bà tuổi đã cao nên bố mẹ quyết định chuyển đến để chăm sóc ông bà cho tiện hơn.

Ông Tuấn muốn cải tạo lại cửa hàng rộng thêm một chút nên đã thuê thợ đến sửa để tăng thêm diện tích, vì thế mà thế giới ở nhà là của hai chị em.

"Bố mẹ đi ra cửa hàng xem họ làm đến đâu rồi, tiện qua nhà ông bà hai đứa có muốn đi cùng bố không?" Ông Tuấn đứng bên cạnh bồn rửa chén đứng xỉa răng hỏi Lan rượu mơ.

Lan rượu mơ thừa biết chú Tuấn không muốn cho mình đi cùng, vì chú thích tay trong tay với cô Hiền hơn thôi. Hỏi chỉ là cái cớ để thông báo.

"Đại ca đi qua nhà ông bà có gì ngon cầm về cho con là được rồi!"

Ông Tuấn cười hà hà, cái Khuê tự dưng nổi hứng muốn ra cửa hàng liền chạy đến khoác tay mẹ cùng đi.

Thế là một nhà bốn giờ còn lại một người ở lại, Linh Lan rửa bát xong thì chạy ra sau vườn.

Căn nhà mới nhà có diện tích khá rộng, đằng trước có sân để cây cảnh của bố đằng sau có một khoảng đất rộng để mẹ làm vườn. Vì mới chuyển đến nên đất trống sau nhà mới chỉ là thảm cỏ xanh, hàng rào sắt là ranh giới của căn nhà và cánh đồng rộng lớn, phía bên kia là những căn nhà san sát nhau.

Mặc dù, về quê nhiều ở một thời gian lâu với ông bà cũng có nhưng nếu nói ở luôn thì Linh Lan có một cảm giác mới lạ, nhưng không sao không có việc gì mà làm khó cô cả.

Tối qua cô còn ngủ chổng vó cơ mà!

Linh Lan hăng say nhảy theo giai điệu bài nhạc Lovey Dovey của T-ara, thiếu niên đứng tưới nước nước cho cây nhìn cô bất động.

Quá đột ngột, một cảnh điện khùng đã bị Duy Bắc nhìn thấy, Linh Lan đứng hình tại chỗ. Năm giây sau cô mới thốt từ cổ họng nghẹn ứ ra một câu: "Chào... cậu!"

Duy Bắc nén cơn cười lại, cậu không thể nào cười trước mặt một cô gái nhỏ như thế. Cậu đáp lại lời chào của Linh Lan bằng chất giọng trầm trầm của mình.

Làn gió mát lướt qua hai còn người, không khí xung quanh trôi qua mấy giây khiến người ta cảm giác ngượng ngùng như mấy chục phút.

Linh Lan rặn mãi mới ra một câu hỏi để phá vỡ sự ngượng ngùng đó: "Cậu tưới cây hả?"

Duy Bắc: "Không, tôi giặt quần áo."

"Tôi còn nồi hạt dẻ đang nấu, tôi vào trước nhé!"

Nói xong Linh Lan chạy như bay vào trong nhà, cứ ở ngoài nữa chắc nhục cô chết.

Ở ngoài này thiếu niên thấy được sự xấu hổ của cô gái liền nở nụ cười nhẹ.

"Làm gì mà đứng đây cười một mình thế hả? Tương tư nàng nào rồi?" Bà Thu tay cầm hộp nhựa đi đến bên cạnh con trai mình.

"Tương tư em Bạch Tuyết."

Duy Bắc để vòi nước xuống một các tùy ý, cậu đi đến khóa vòi nước lại.



Bà Thu mới làm hoa quả dầm muối ớt nên muốn chia sẻ cho hàng xóm mới một ít, liền sai con trai mình đem sang.

Biết nhà bên cạnh có con gái còn nhà mình có con trai tiện thể để hai chúng nó làm quen nhau luôn một thể.

*

Đứng trước cửa nhà hàng xóm, Duy Bắc cất giọng gọi chủ nhà.

Một, hai, ba giây sau cánh cửa gỗ được mở ra.

Linh Lan bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu: "Cậu tìm tôi hay tìm bố mẹ tôi?"

"Mẹ tôi bảo đem chút trái cây dầm sang cho nhà cậu." Nói xong câu này cậu có chút ngại, đưa hộp nhựa cho cô.

Để tránh nối tiếp ngại ngùng ban nãy cô mới cậu vào nhà: "Cậu vào nhà đợi tôi tí, để tôi đổ ra bát ròi trả lại cậu."

Vốn định nói rằng cậu cứ giữ khi nào trả cũng được thì cô đã chạy thật nhanh vào trong nhà rồi, Duy Bắc thấy cô gái này đúng thật là con thỏ trắng, sơ hở là chạy mất.

Thôi thì cậu vào trong nhà trước vậy.

Tiếng nước chảy không lớn lắm nhưng vì trong nhà có mỗi hai người, bầu không khí cũng yên tĩnh hẳn đi. Linh Lan rửa xong hộp nhựa, đi được nửa bước cô quay lại đến chỗ tủ lạnh, mắt đảo láo liên rồi lấy một hộp bánh ra.

Duy Bắc đứng đợi tiện thể quan sát căn nhà, nghe thấy tiếng bước chân cậu quay người lại.

Hộp nhựa đã rửa sạch, cô còn cẩn thận lau khô nước rồi trả lại cho người ta.

"Cho tôi hả?" Duy Bắc nhìn hộp bánh chìa ra trước mắt mình.

Linh Lan gật đầu, cô nói: "Coi như là mình có qua có lại đi!"

Cậu đưa tay ra định nhận lấy hộp bánh nhưng lại nghĩ lại thế nào mà thu tay lại, Linh Lan bất ngờ về hành động của cậu.

Hai hàng lông mày của cậu khẽ nhíu lại, vẻ mặt chờ đợi của cô khiến cậu rất hứng thú: "Tôi không ăn đồ ngọt, cậu đổi cái khác cho tôi."

Linh Lan ngừng hình đôi mắt đen long lanh nhìn cậu, dám chê bánh của cô: "Cậu không ăn thì kệ cậu, cái này tôi cho bác gái."

"Cậu cho mẹ tôi thì cũng giống cho tôi mà thôi."

"Tại sao?"

"Tại vì tôi là con mẹ tôi."

Thấy cũng hợp lý Linh Lan hỏi lại Duy Bắc muốn ăn loại bánh nào, tủ lạnh nhà cô loại nào cũng có từ ngọt đến mặn chỉ thiếu không mùi vị thôi.

Duy Bắc lườn lượn đi theo cô vào trong nhà, dáng vẻ ngây ngô thật khiến người ta buồn cười.

"Mà khoan." Linh Lan đứng dậy đóng cửa tủ lại, cô nhận ra hành động có phần ngây của mình liền nói: "Cậu không ăn thì thôi, lại còn bày đặt chê đồ của tôi."

Cậu không trêu cô nữa liền lấy hộp và bánh đi về, Linh Lan tiễn khách ra ngoài cửa. Duy Bắc chợt nhớ ra cái gì đó liền qua lại nói: "20/11 tôi sẽ đề cử cậu vơi cô cho cậu đi tham gia văn nghệ." Nói xong thiếu niên quay đầu bước đi, lúc cậu đi còn nhún nhảy theo nhịp điệu của một bài nhạc nào đó. Linh Lan giật giật khóe miệng, thế này là có tình trêu cô vụ hồi nãy rồi.

Thằng cha chết tiệt được ưu tiên vào vị trí dự bị của danh sách đen.