Nữ Chủ OMEGA Có Mưu Đồ Với Tôi

Chương 3: Sao chị có thể tin tôi như thế


"Làm sao, không tin à".

Thấy mọi người nhìn mình như thấy quỷ, Sở Tiêu rất không vui mà trừng mắt hai cái alpha nói tiếp.

"Hai người đều là alpha ở lại đây làm gì, chị ấy đang trong thời gian suy yếu cần nghỉ ngơi, mau ra ngoài đi".

Liếc mắt ra hiệu cho Sở Y Linh ở một bên, Sở Y Linh cũng không rõ lúc đấy đầu mình bị chập mạch não nào mà lại nghe theo cô ấy đối hai người còn đáng tin hơn lên tiếng xua đuổi.

"Ba , Hạo Nhiên ca. Hai người trước rời khỏi đi, con nghỉ ngơi một chút liền tốt".

Lăng Hạo Nhiên trên gương mặt điển trai kia bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khó chịu, hắn đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn nhất nhì toàn quốc, vẫn là một cái alpha trưởng thành, vốn dĩ đến thăm vị hôn thê trên danh nghĩa này cũng không phải do hắn tự nguyện nhưng nghĩ đến Sở Y Linh sẽ mang một bộ dáng vui mừng hân hoan đón tiếp hắn cũng không tệ , nhất là khi có thêm một nữ nhân ngu xuẩn thích làm trò chỉ vì muốn hắn nhiều nhìn cô thêm hai cái càng khiến hắn hứng thú đi tới đây , đâu nghĩ hai cái nữ nhân này lại không theo lẽ thường hành sự.

Một cái thì đến cả nhìn cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn chứ nói chi đến lấy lòng, cái còn lại thì trong mắt không hề tồn tại cái gọi là yêu mến nữa...

Lăng Hạo Nhiên trong đầu đặt rất nhiều dấu chấm hỏi, hắn suy nghĩ một lát liền có quyết định.

Tầm mắt dừng trên người Sở Y Linh, Lăng Hạo Nhiên trên môi nở nụ cười rất ra dáng một lão công tử tế mà ân cần hỏi han

"Y Linh cảm thấy thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào chưa. Có cần anh mua ít hoa quả lên cho em không?

Bầu không khí đang lãng mạn là thế vậy mà đột nhiên một tiếng khinh thường hừ nhẹ từ vị trí cuối giường vang lên.

Nương theo tầm mắt Sở Y Linh liền nhìn đến Sở Tiêu vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lăng Hạo Nhiên , khóe miệng vểnh lên hết sức mê người mà ngạo mạn nói.



"Này anh Lăng, anh không nghe rõ lời tôi nói sao, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để anh bày trò quan tâm chị gái tôi, bình thường có thấy anh để ý gì đến người ta đâu mà bây giờ bày đặt quan với chả tâm, thôi thôi mau biến ra ngoài cho tôi, hương vị alpha trên người anh làm tôi thấy ghê tởm quá".

Gân xanh tức thì bạo khởi, nếu không phải Sở Quân Bác ngăn lại thì có lẽ Lăng Hạo Nhiên đã đi lên cho Sở Tiêu mấy cái tát rồi.

Mặc dù ngăn lại Lăng Hạo Nhiên nhưng Sở Quân Bác y nhiên không hề về phe Sở Tiêu mà ngược lại còn quay sang trách cửa nàng.

"Sở Tiêu con ăn nói cho đàng hoàng vào, ba cho con tiền ăn học không phải để con thành tên hoang hồ lưu manh ngoài kia, Lăng tổng dù thế nào cũng là chủ tịch tập đoàn Lăng thị, vẫn là anh rể tương lai của con, hai vợ chồng nó ở chung với nhau có gì sai đâu mà con nhất thiết ngăn cản".

Sở Tiêu bĩu môi ra dáng trẻ nhỏ ương ngạnh nhất quyết không tha nói.

"Chị ta làm phiền con nghỉ ngơi con muốn chị ta lưu tại bên người chiếu cố con cho đến khi xuất viện mới thôi, ngoài ra một cái alpha trưởng thành ở chung với omega đang trong thời kỳ suy yếu ba nghĩ có thích hợp không".

"Cô cũng là alpha sao nói như thể cô không có nguy hiểm gì đối với Y Linh vậy". Lăng Hạo Nhiên vội chen vào nói.

Bất quá hắn nói chưa xong liền bị Sở Tiêu cắt ngang bằng một tiếng cười nhẹ, cô ấy tiến lên phía đầu giường nơi Sở Y Linh đang nằm nghỉ ngơi mà ghé sát mặt lại.

Hương vải thơm ngát bất ngờ xông vào mũi làm Sở Y Linh hơi giật mình, nhưng vì lượng tin tức tố Sở Tiêu tỏa ra không quá nhiều nên Sở Y Linh vẫn có thể tiếp nhận được.

"Thấy rồi chứ, tôi mặc dù là alpha nhưng chung quy chưa trưởng thành, đối với omega không để lại quá nhiều tác dụng phụ. Ban nãy là do tôi mất miếng cách trở mới khiến chị ấy rơi vào tình huống này, nhưng nếu là anh Lăng đây...

Ngừng lại một chút, Sở Tiêu xoay người trong một động tác dứt khoát nắm lấy đầu Lăng Hạo Nhiên mà ấn xuống ga giường cách Sở Y Linh một khoảng cách vừa đủ sau đó mới đem người nhắc lên thả về vị trí ban đầu.

Lăng Hạo Nhiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe thấy tiếng nôn khan của ai đó, quay đầu nhìn sang liền thấy Sở Y Linh sắc mặt tái nhợt không ngừng nôn khan.

"Anh thấy rồi đấy, chị tôi ... rất là phản cảm với tin tức tố của anh nên anh có thể biến đi được rồi".



Cửa phòng bệnh bị đóng lại ngăn cách đôi bên, mỗi bên đều rơi vào khoảng không tĩnh lặng.

Lăng Hạo Nhiên đến khi ra tới bãi đỗ xe vẫn chưa hiểu vì sao mình lại là kẻ phải rời đi trong nỗi ô nhục này.

Trong phòng bệnh lúc này, Sở Tiêu thấy Sở Y Linh sắc mặt không được tốt cho lắm nên ngỏ ý nói.

"Xin lỗi, ban nãy là tôi tự ý chủ trương khiến cô hít phải hai hương vị tin tức tố khác nhau. Nếu cô tin tưởng tôi thì để tôi dùng tin tức tố của mình xua đi lượng tin tức tố của Lăng Hạo Nhiên ở trong phòng có được không".

Sở Y Linh hơi nghi ngờ mà nhìn chăm chú Sở Tiêu, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.

Nhắm lại hai mắt Sở Tiêu dựa theo những khái niệm mình biết về cách dùng tin tức tố của tác phẩm này mà bắt đầu thả ra tin tức tố của bản thân xua đuổi đi những hương vị khác lạ trong phòng.

Cũng không lâu lắm trong phòng chỉ còn loáng thoáng hương vì quả vải chín mọng đang chờ người tới hái, Sở Y Linh khó khăn nuốt xuống nước bọt đang dâng lên miệng, cô cả người đều cảm thấy khó chịu không thôi , có vẻ như thời kỳ phát dục của cô đến sớm hơn thì phải.

"Ách, chị gái à chị có biết một omega như chị trưng ra vẻ mặt dục cự hoàn nghênh đó sẽ chết người không hả".

Thở dài trong lòng Sở Tiêu chỉ có thể đi đến ngồi bên Sở Y Linh, đem tin tức tố của bản thân nhẹ nhàng trấn an cô gái nhỏ đang nằm trong lòng ngực nàng.

Hơn nửa tiếng sau Sở Y Linh không còn cọ quậy bám chặt lấy Sở Tiêu nữa mà ngoan ngoãn nằm ngủ như một bé mèo con, Sở Tiêu lúc này mới dám thở hắt ra một hơi, đầu đầy mồ hôi sắc mặt ửng đỏ thầm than.

"Chị nên cảm thấy may mắn khi người hôm nay đứng trước mắt chị là Sở Mặc Tiêu tôi, bằng không chị xác định bị thịt đi là vừa. Hazzz kể ra chị đúng là ngốc thật chứ, sao có thể mất cảnh giác đến vậy, cuộc đời của chị có thể đi đến kết cục kia quả thật không sai mà. Hazzz gã tác giả kia khốn nạn thật chứ , một cô gái xin đẹp dễ thương như thế này mà có thể ngược người ta lên trời xuống đất cho được, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc".

Sở Tiêu thở dài liên tục than trời trách đất thay cho số phận nghiệt ngã của Sở Y Linh.