Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 165: Một khoảnh khắc lịch sử


Tô Vĩnh Thắng không nói chuyện, nhìn Tân Lãng nói: “Cái xe này còn có một vấn đề”

Tân Lãng nói: “Vấn đề gì, để cháu xem một chút."

Tô Vĩnh Thẳng mở nhạc trên xe, tìm một bài hát giọng nam thấp, nói: "Mỗi lăn mở nhạc có giọng thấp, cửa xe chỗ cạnh ghế lái sẽ có cộng hưởng.”

Tần Lãng nghe một cái, nói ra: “Vấn đề này cũng với vấn đề vừa rồi giống nhau. Hẳn là bên cạnh cửa xe có chỗ không bịt kín gây nên, chú ở bên kia nghe xem vị trí công hưởng phát ra, sau đó đem tờ giấy nhét vào xem.

'Tô Vĩnh Thắng nghiêng tai nghe, ông cũng tìm được chỗ xảy ra vấn đề, học Tân Lãng nhét tờ giấy có hình dạng vừa vặn vào. Rất nhanh, âm thanh cộng, hưởng lập tức biến mất.

Hai vấn đề đều được giải quyết tốt đẹp, Tần Lãng từ ghế lái lui ra, quay về chỗ ngồi phía sau.

'Tô Thi Hàm ngẩng đầu nhìn hẳn, bên trong ánh mất viết đầy kinh ngạc cùng sùng bái: “Tần Lãng, anh thật lợi hại!"

Tân Lãng cười cười, nói: "Đều là vấn đề nhỏ.”

Tô Vĩnh Thẳng trở lại ghế lái, một lần nữa lái xe lên đường. Phần thời gian còn lại trên đường nhìn con gái cùng Tân Lãng dính lấy nhau, vẻ mặt ông trông rất khó coi.

Tân Lãng vừa vặn lộ tài năng, quả thật làm cho ông hơi kinh ngạc, nhưng mà ông cũng sẽ không khen hẳn.

Mặc dù ngoài miệng không nói, thế nhưng trong lòng Tô Vĩnh Thắng ngược lại thấy thật thoải mái, nhất là khi phát hiện xe càng đi càng thoải mái.

Chiếc xe Mercedes này, bởi vì tính năng loại xe này rất ưu việt. Khiến nhiều đàn ông thành công đều hướng tới mua, nên lúc trước đổi xe ông một mực muốn mua cái xe này. Ai biết về sau gặp phải mấy vấn đề nhỏ này, mặc dù không ảnh hưởng đến vấn đề an toàn, nhưng vẫn ảnh hưởng đến cảm giác sử dụng,

Lúc trước ông còn nghĩ, chờ hạng mục lần này  làm xong. Xe vẫn không khắc phục được thì sẽ đổi xe, tuy không nỡ nhưng mấy vấn đề này cũng khiến người ta chán ghét.

Thế nhưng bây giờ tốt rồi, vấn đề đều được giải quyết!

Xe rất nhanh đã đến bến tàu, cách thời gian hẹn 9 giờ chỉ kém mấy phút.

Bạch Vũ cùng Bạch Tư Tư còn có Triệu Quang Huy, Chu Hành đều đã đến.

Nhìn thấy Mercedes class G lái tới, mọi người lập tức xuống xe.

Nhà Bạch Tư Tư lái một chiếc Porsche Oayenne, Triệu Quang Huy một BMW x7, Chu Hành đi chính là Audi Q 8. Tô Vĩnh Thắng biết xe của bọn họ, cho nên lái xe mình đỗ ở bên cạnh.

Một đoàn người vừa gặp nhau, mấy vị lập tực vây quanh trò chuyện.

Quang Huy nhìn thoáng Tân Lãng đang ở phía sau lưng Tô Vĩnh Thẳng, cố ý nói ra: "Hôm nay. cảm ơn ông chú Tô của chúng ta mời khách, cho nên chúng ta mới có cơ hội đi biển câu cá”

'Tô Vĩnh Thắng cười cười, nói:“Cảm ơn cái gì chứ?"

Triệu Quang Huy nói: "Du thuyền là ông cung cấp nha! Ông Tô, trong mấy người chúng ta, vẫn là ông có thực lực nhất. Mua một chiếc du thuyền lớn như vậy, cái du thuyền này tôi nhớ không lầm ông mua 2,2 triệu đúng không? Cái này bắng giá của một căn nhà ở thành thị khác rồi đó!”

Chu Hành nói theo: “Ông chủ Tô của chúng ta có thực lực mà, 2 triệu thì tính là cái gì, ha ha!”

Hai người nói xong, đều len lén liếc Tãn Lãng ở bên kia. Thấy Tân Lãng đang cúi đầu nói chuyện với Tô Thi Hàm, hai người vừa nói vừa cười, hình như hoàn toàn không nghe bọn họ nói gì.

Triệu Quang Huy cùng Chu Hành nhìn đối phương. một chút, đều có một chút ấm ức.

Tình huống này là như thế nào! Con rể của nhà ông Tô đến cùng có nghe ra không, bọn họ chính là muốn qua mấy câu vừa rồi, để hẳn biết khó mà lui đó!

Tô Vĩnh Thẳng biết tâm tư của mấy người bạn tốt, nhưng thấy Tần Lãng một chút phản ứng đều không. có. Chợt cảm thấy giống như là đang đấm vào bông gòn vậy, có chút gì đó ấm ức, thế là ông bảo mọi người cùng nhau lên thuyền ra biển.

Tô Vĩnh Thắng cùng Bạch Vũ còn có hai người kia đi ở phía trước. Bạch Tư Tư chậm lại mấy bước đi cùng Tô Thi Hàm, còn Tô Thi Hàm thì đang kéo cánh tay của Tân Lãng. 

Tô Vĩnh Thắng mua chính là một chiếc du thuyền cỡ nhỏ, bình thường để bạn bè gia đình ra biển là vừa đủ. Muốn tổ chức tiệc tùng cũng không thành vấn đề, ông hôm nay đã sớm bảo người chuẩn bị rượu bánh, bầu không khí xa xỉ lập tức hiện ra.

Sau khi lên thuyền, du thuyền lập tức xuất phát, hướng về phía biển rộng chạy tới.

'Tô Thi Hàm ngồi trên boong tàu, gọi video cho. Phương Nhã Nhàn.

Rời nhà chưa đến một tiếng, mà cô đã bắt đầu nhớ các con rồi.

Đây là lăn đầu tiên để bọn nhỏ một mình ở nhà, chính mình cùng Tân Lãng ra ngoài gần như cả ngày. Cũng không biết bọn trẻ có thích ứng được hay không.

Phương Nhã Nhàn nhận điện thoại, biết là con gái muốn nhìn bọn nhỏ, cho nên trực tiếp mở camera sau, nhắm ngay bọn nhỏ đang trên ghế sofa

Tình trạng của bọn nhỏ tốt hơn nhiều so với cô nghĩ, bọn chúng đang nâm ở bên kia vui đùa. Phương Nhã Nhàn mua mấy búp bê phát ra tiếng ở cửa hàng. mẹ và bé dưới lầu. Bọn nhỏ lăn đầu chơi loại này, tự nhiên là yêu thích không buông tay.

“Con xem, bọn nhỏ rất tốt còn đang chơi rất vui vẻ nữa” Phương Nhã Nhàn cười nói

Tô Thi Hàm nhìn mấy đứa nha nha hô hoán trên video, khóe miệng cũng giương lên.

“Mẹ, mẹ mở camera trước cho con cùng bọn nhỏ nói chuyện đi."

Phương Nhã Nhàn đổi thành camera trước, cầm. điện thoại đối diện với mấy đứa nhỏ: "Các con, mau nhìn nơi này, đây là ai nha?”

Tô Thi Hàm hô lên: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả. Hinh, xem mama này!"

Nghe giọng nói quen thuộc, ba đứa nhỏ lập tức ngẩng đầu, thế nhưng bọn nó không nhìn điện thoại.

Đôi mắt to đen nhánh đang tìm kiếm bóng dáng Tô Thi Hàm khắp nơi.

Tô Thi Hàm tiếp tục gọi tên của bọn nhỏ. Rất nhanh, tiểu Vũ Đồng thông minh phát hiện mẹ trên điện thoại di động.

Con bé một lần nữa nhìn mẹ trong video, hiển nhiên không quá quen thuộc, nhìn chằm chằm mấy lăn mới xác nhận. Sau khi xác nhận là mẹ, Vũ Đồng vươn tay hướng về phía Tô Thi Hàm trong video kêu lên nha nha. 

Giống như là phát hiện ra được một điều mới mẻ.

Huyện Huyên cùng Khả Hinh bên cạnh cũng bị hấp dẫn tới, ba đứa đều nhìn về phía điện thoại di động,

'Vừa nhìn thấy Tô Thi Hàm, mấy đứa nhỏ đột nhiên muốn mẹ, nhộn nhịp đưa tay hướng về phía video muốn cô ôm một cái.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của mấy đứa, Tô Thi Hàm cười nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, mama bây giờ ở bên ngoài không thể ôm các con được. Các con ở cùng với bà ngoại ngoan nha, chờ các. con lớn hơn một chút, mama cũng đưa các con đi biển chơi, chúng ta đi thuyền lớn nhé?

Bọn nhỏ nghe không hiểu cô đang nói cái gì. Thế nhưng trong mồm không ngừng y y nha nha, giống như muốn cùng cô đối thoại vậy.

Bạch Tư Tư bên cạnh nhìn một lúc lâu, bên trong ánh mắt tràn đầy yêu thích.

Tô Thi Hàm thấy thế, đem camera hướng về em họ, nói: “ Tư Tư, em cùng bọn nhỏ chào hỏi đi.”

Bạch Tư Tư vô cùng vui vẻ căm điện thoại cùng bọn nhỏ vẫy tay: “"Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, dì Tư Tư nè. Các cháu còn nhớ dì không?”        

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!