Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 2: nhà mới


Tôi sống ở trung tâm được 2 tháng, bản thân đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây. Hôm đó, khi tôi đang ngồi đu dây dưới gốc cây hòe già ở phía sau dãy nhà tự học của trung tâm. Bản thân đang cuối đâu nhìn xuống đất, bỗng trong phạm vi nhìn của tôi xuống hiện 1 đôi giầy. Ngẩn đầu lên là 1 anh trai, không biết là lớn hơn tôi bao nhiêu; chỉ là anh ấy rất đẹp trai. Nhìn anh không giống với mấy anh trai trong trung tâm.

Anh đưa tay ra trước mặt tôi cười nói

“ về nhà cũng anh nhé!”

Nghe anh nói ‘ về nhà’ tôi có chút phân vân.‘Về nhà’ tôi từ lâu đã không còn nhà để về rồi.

Tôi nhìn anh trai với ánh mắt khó tin thăm dò anh từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên. Còn anh vẫn kiên nhẫn đưa tay đợi tôi năm lấy. Tôi do dự 1 hồi vẫn là đưa tay anh nắm lấy, cảm giác cho tôi thấy anh có thiện ý với tôi. Quả đúng như tôi cảm nhận, anh sau đó đã đưa tôi về nhà anh.

Anh tên Ôn Hàn, lớn hơn tôi 10 tuổi. Là cháu trưởng nhà họ Ôn giàu nhất thành phố, nơi tôi sống. Được biết chiếc xe ba mẹ tôi cứu lúc đó chính là xe của ba mẹ anh. Sau vụ tai nạn đó, mặc dù ba mẹ anh còn sống nhưng ba anh từ đó cũng mất đi đôi chân không còn đi lại được; mẹ anh vì tác động mạnh ở đầu hôn mê sâu đến nay còn chưa tỉnh. Bác sĩ bảo gia đình vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lí.

Trong nhà anh ấy còn có ông nội Ôn. Ông là gia chủ của Ôn gia, sớm đã lui về ở ẩn hưởng tuổi già giao gia nghiệp mấy trăm năm cho con cháu nhưng vì vụ tai nạn của con trai và con dâu mà ông phải quay lại quản lí gia nghiệp; đợi gia chủ tiếp theo là Ôn Hàn đủ tuổi tiếp quản thì ban giao lại.

Ông Ôn khi nhìn thấy tôi, 2 mắt ông đã đỏ hoe. Ông là thương gia, hơn nửa đời người của ông gặp biết bao nhiêu người trải qua biết bao nhiêu chuyện. Nhưng đây là lần đầu ông gặp cảnh này của tôi.

Tôi vừa đến Ôn gia đã được ông Ôn giao cho 2 bảo mẫu chăm sóc nhưng lại có người đứng mắt mặt tôi chắn lại. Bảo từ giờ sẽ là người giám hộ và chăm sóc tôi.

Ông Ôn biết cháu mình muốn gì cũng không ngăn cản chỉ là giờ anh cùng lắm chỉ mới 13 tuổi vẫn chưa đủ tuổi giám hộ nên tạm thời vẫn là do ông Ôn đứng ra. Nhưng về phần chăm sóc, ông giao tôi cho anh toàn quyền quyết định.

Sau đó anh dẫn theo tôi thăm quan căn nhà, chỉ là nơi này nói là biệt thự cũng không phải sai. Với đôi chân ngắn ngủi của đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi như tôi mà đi hết nơi này quả thực không thể. Đi được 1 lúc anh như nhận ra có điều không đúng, nhận thấy mình có lỗi vậy là không hỏi mà trực tiếp bế tôi lên tay anh. Anh bế tôi đi khắp nơi trong căn nhà, kết thúc là phòng của tôi. Phòng tôi ngay kế bên phòng anh. Căn phòng được trang trí theo kiểu công chúa màu hồng bay bỗng. Vừa vào phòng tôi đã nhíu mày nhưng ngay lập tức đã giản ra.

Kể từ nhau khi biết tôi mỏi chân bế tôi trên tay đến nay, mọi sự chú ý của anh dồn hết vào tôi. Kể cả cái nhíu mày kia cũng không thoát khỏi mắt anh. Anh nhìn tôi và hỏi

“em không thích sao?”

Tôi không trả lời anh chỉ cúi đầu vào hõm cổ anh. Thấy tôi như vậy, anh như hiểu ra quay sang quản gia vẫn luôn đi bên cạnh nói



“đổi đi”

Quản gia vẫn chưa hiểu vẫn để hỏi lại

"Đổi gì cơ ạ?”

Nghe quản gia hỏi vậy anh cũng không biết phải đổi gì, nhìn xuống tôi vẫn ôm anh không nói. Anh cũng chỉ biết thờ dài nói

“tạm thời để đó đi, mấy ngày tới em ấy sẽ ở phòng tôi”

Quản gia có chút khó hiểu, cũng sợ tôi sẽ làm phiền đến anh nên lên tiếng nói

"Thiếu gia, hay là để cô bé ở với bảo mẫu...”

Lời còn chưa nói hết đã bị anh lia cho ánh mắt chết người làm ông phải im lặng. Nói rồi anh ôm tôi về phòng anh. Phòng anh được trang trí đơn giản, màu chủ đạo là xám trắng. Không màu như phòng lúc này vừa đơn giản vừa thoải mái.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại tôi và anh. Anh thả tôi lên giường, tự mình cởi giày tôi ra. Xong đứng dậy vươn tay khởi động 1 chút. Có lẻ vì bế tôi mà tay anh có chút mỏi.

Mọi hành động của anh đều thu hết vào mắt tôi. Khởi động xong quay cúi xuống xoa đầu tôi.

" Lạc Thủy ngoan, sau này nơi này là nhà của em. Anh là anh trai của tôi, có chuyện gì cứ nói với anh, được không?”

Tôi như hiểu được lời anh nói gật gật cái đầu nhỏ. Những ngày sau đó tôi như cái đuôi nhỏ bám theo anh. Ngoài trừ việc tắm rửa và cho tôi đi vệ sinh, phần lớn đều là anh ở bên chăm sóc tôi.

Anh năm nay đã học cấp 2 bình thường các ngày trong tuần đều đi học, sau khi đi học về anh như 1 anh trai nhỏ chăm sóc tôi chơi với tôi dạy tôi nói. Câu nói đầu tiên sau khi ba mẹ qua đời đến giờ mà tôi thốt ra chính 2 chữ “ anh trai”

Nghe thấy tôi gọi anh, anh rất vui, lúc ấy anh ôm tôi lên quay quay vài vòng. Nhìn thấy anh cười, tôi cũng cười theo. Nhờ có anh mà tôi dần dần trở lại thành 1 đứa trẻ bình thường.