Editor: Kim Phượng
Đền bù?
Nghe được Tiêu Thần nói, Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: “Lúc bảy tuổi Vân Tiêu đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn bị ném vào trong Vô Hồi chi sâm, ngươi có thể tưởng tượng được mấy năm nay hắn trải qua bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh? Ngươi cho rằng ngươi có thể đền bù cho hắn nhiều năm như vậy sao?”
“Chính là……” Tiêu Thần nhìn về phía thiếu nữ đi tới chỗ mình, bước chân không tự chủ lui về phía sau vài bước, hắn cắn chặt răng, vì chính mình biện giải, “Trục xuất hắn ra khỏi gia tộc là chủ ý của phụ thân ta, ném hắn vào Vô Hồi chi sâm lại là việc làm của Lâm Duyệt, tất cả đều không liên quan ta, ta là vô tội.”
Khi nói lời này Tiêu Thần không có một chút áy náy, hắn chỉ biết cưỡng từ đoạt lí, đổ tất cả trách nhiệm cho những người khác.
“Ngươi……” Tiêu Lâm tức giận nhìn Tiêu Thần, ngón tay chỉ vào hắn run nhè nhẹ, “Ngươi dám nói năm đó ngươi không có ghét bỏ hắn là phế vật sao? Nếu không phải ngươi đón mẫu tử Lâm Duyệt trở về, ta cũng sẽ không trục xuất hắn ra khỏi gia tộc!”
“Phụ thân, chuyện này vốn dĩ chính là người sai, con chỉ là nghe theo mệnh lệnh của người mà hành sự thôi, hơn nữa, ngay từ đầu con cũng không tính toán cho mẫu tử Lâm Duyệt danh phận, là người thấy thiên phú của Tiêu Ngọc Thanh trác tuyệt, con mới có thể đón mẫu tử Lâm Duyệt về nhà.”
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, đáp trả.
Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Lâm từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, trong đôi mắt mang theo ánh lửa phẫn nộ, càng nhiều hơn vẫn là sự thất vọng và vô cùng đau đớn.
Đây là nhi tử ngoan hắn nuôi nhiều năm như vậy.
Vì mạng sống không tiếc trốn tránh trách nhiệm!
“Phụ thân, linh thú còn biết bảo vệ con nó, nếu người thật sự xem con là nhi tử của người, người liền chủ động tự vận, tạ tội ở trước mặt Tiêu nhi đi! Như vậy còn có người sẽ vì người mặc áo tang, bằng không, người cũng chỉ có thể táng thân ở bãi tha ma!”
Đáy mắt Tiêu Thần xẹt qua một tia tàn nhẫn, người không vì mình, trời tru đất diệt! Chẳng sợ trước mắt là người thân của chính mình cũng không quan trọng bằng mạng sống của bản thân.
Chỉ cần có thể làm Vân Tiêu nguôi giận, hy sinh bao nhiêu người đều đáng giá!
“Ha ha ha!” Tiêu Lâm giận quá hóa cười, tiếng cười của hắn truyền khắp toàn bộ hậu sơn Vân gia, “Đây là nhi tử tốt ta dạy nhiều năm như vậy! Ngươi muốn ta nhận tội, nằm mơ đi! Sở dĩ Tiêu nhi bị trục xuất khỏi Tiêu gia, ngươi cũng không thể xóa bỏ trách nhiệm!
Huống chi ngươi quên năm đó ngươi đối xử với mẫu thân hắn như thế nào sao? Nếu không phải theo như lời Lâm Duyệt có người mang nương hắn đi, nói không chừng nữ nhân kia sẽ bị ngươi chà đạp đến chết!”
Sắc mặt Tiêu Thần chợt đại biến: “Người nói bậy gì đó? Con căn bản không có ngược đãi nàng, người đừng hòng vu hãm con.”
Nói xong lời này, ánh mắt hắn nháy mắt chuyển về phía Vân Tiêu, vội vội vàng vàng giải thích ra tiếng: “Tiêu nhi, con đừng nghe lão già này nói bậy! Ta đối với mẫu thân con là một mảnh thiệt tình, nhật nguyệt chứng giám! Nếu không phải lão già này nhìn trúng Tiêu Ngọc Thanh, một hai muốn mẫu tử Lâm Duyệt tiến vào Tiêu gia, ta cũng sẽ không bị buộc bất đắc dĩ để mẫu thân con xuống làm thiếp, tất cả đều là lỗi của hắn, ta là vô tội!”
Từ đầu đến cuối, Vân Tiêu đều không có nhìn về phía hai người đang tự cắn xé nhau này, dường như liếc mắt nhiều một cái cũng là vũ nhục đối với hắn.
“Vân cô nương.”
Tiêu Thần nhìn thấy Vân Tiêu không có phản ứng lại hắn, lập tức quay sang Vân Lạc Phong, khẩn cầu nói: “Ta thật sự chỉ là bị lão già này liên lụy, ngươi giúp ta cầu tình đi, ta chỉ muốn Tiêu nhi tha thứ cho ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực đền bù hắn.”
Nhìn thấy Tiêu Thần bỏ hết mặt mũi xuống, Ngụy Liên Thành lắc lắc đầu, bên môi gợi lên một độ cong châm chọc.