Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 170: Là ngươi
Trong tiểu viện u tĩnh, nến đã được thắp lên.
Quý Lăng Xuyên mặc một thân áo bào xám không biết là của ai, mái tóc ẩm ướt xám trắng xõa ra, khập khiễng đi tới.
Tạ Tri Phi lấy trong ngực ra một tờ ngân phiếu, đưa cho tên Cẩm Y Vệ áp giải. Cẩm Y Vệ không chút khách khí nhận lấy, cười híp mắt tán gẫu với Tam gia vài câu, mới xoay người rời đi.
Lý Bất Ngôn gật đầu với Yến Tam Hợp: "Ta ở bên ngoài trông coi."
Tạ Tri Phi chờ cô ra khỏi sân thì thuận tay đóng cửa lại, ngả người về phía sau, miễn cưỡng dựa vào cửa gỗ.
Một trong, một ngoại, hai người, hai tấm bình phong.
Một tiểu viện yên tĩnh.
Là một nơi an toàn để hóa niệm giải ma.
Yến Tam Hợp nhìn sườn mặt nửa sáng nửa tối của Tạ Tri Phi, tâm tư khẽ chuyển động.
Người này dường như treo vài lớp da trên mặt, lột xuống một lớp là Tạ Phong lưu, lột xuống lớp khác là Tạ Nhân Tinh, nếu như lột tiếp... thì sẽ là gì đây?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Quý Lăng Xuyên đã đi tới trước mặt nàng: "Yến cô nương, con trai ta..."
"Còn chưa chết, đang hấp hối!"
Quý Lăng Xuyên chỉ cảm thấy máu cả người nóng lên, lấy lòng hỏi: "Nếu tâm nguyện của lão phu nhân đã tìm được, vậy thì đừng chậm trễ nữa, chúng ta bắt đầu giải ma đi!"
"Không vội." Yến Tam Hợp ánh mắt nặng nề nhìn hắn.
Bùi Minh Đình từng nói, trong số những đứa con của Quý lão phu nhân, chỉ có Quý Lăng Xuyên giống bà nhất, liếc mắt một cái là đã nhìn ra hắn là con trai ai.
"Quý Lăng Xuyên, nói một chuyện ngươi có ấn tượng sâu sắc nhất, có chết cũng không quên liên quan đến lão phu nhân đi."
Quý Lăng Xuyên ngây ngẩn cả người: "Chuyện này có liên quan đến tâm ma của lão phu nhân sao?"
Yến Tam Hợp không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Quý Lăng Xuyên bị cô nhìn đến gượng gạo, càng gượng gạo hơn là phải nghĩ đến chuyện của lão phu nhân.
Có gì để nghĩ chứ?
Quý phủ lớn như vậy, trước kia hắn ở viện của đích mẫu, sau khi trưởng thành thì một mình ở Đông viện, Quý gia là thế gia thiên kiêu vạn sủng, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như gia chủ tương lai. Bà chẳng qua chỉ là tiểu thiếp của phụ thân, ở sâu trong hậu trạch, không bước chân ra khỏi nhà, ngày lễ tến đến mới có tư cách lộ mặt ở Quý phủ.
Thỉnh thoảng đụng mặt nhau, hắn ngẩng đầu, bà cúi đầu, là đang kiêng dè.
Chuyện khiến hắn có ấn tượng sâu sắc nhất với bà ấy là gì ư?
Quý Lăng Xuyên hơi kinh ngạc, hắn vậy mà nhớ không ra, dường như là lúc đích mẫu bị bệnh nặng, bà đến đó hầu hạ...
Đúng rồi! Một ngày mười hai canh giờ, mười canh giờ đều ở trước giường đích mẫu, lúc này hắn mới để ý đến vị tiểu thiếp của phụ thân này.
Ngày đó hắn và nhị đệ đi vào thỉnh an đích mẫu.
Đích mẫu dựa vào giường, đang được thái y khám chẩn, thái y chẩn thật lâu, cân nhắc nghĩ xong phương thuốc thì giao cho bà.
Bà tiễn thái y rời đi, lúc tiến vào, thì trong tay có thêm một cái thùng gỗ.
Đích mẫu nằm trên giường không dậy nổi, chân đã bắt đầu sưng phù, thái y dặn dò mỗi ngày phải dùng nước thuốc ngâm chân, có thể thông máu giảm sưng.
Bà đỡ đích ngồi dậy, giúp bà đưa hai chân vào trong thùng, thuận thế ngồi xổm xuống, thò tay vào trong nước mát xa huyệt vị trong lòng bàn chân cho đích mẫu.
Lúc bà cúi đầu làm việc, đích mẫu gọi hắn và nhị đệ tới, hỏi hôm nay tiên sinh đã dạy những gì, hắn bèn trầm bổng đọc.
"Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ tại chí thiện..."
(*)từ tứ thư, bàn về quan niệm "đại học, nghĩa là đường lối đại học ở chỗ làm cho sáng tỏ cái đức sáng, làm cho con người đổi mới luôn luôn, lo cho đến chỗ hoàn toàn tốt lành mới thôi (hót từ chị google ạ)
Hắn học thuộc rất khá, một chữ cũng không sai, đích mẫu vui mừng gật gật đầu, hỏi hắn: "Minh Đức là chỉ cái gì?"
Hắn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: Minh Đức là chỉ lòng từ vốn có, cũng là cái tâm của trời đất, sơ tâm chính là tâm của quân tử. Quân tử không mất sơ tâm thì có thể thấy được chúng sinh, mới khởi lòng từ bi, mới sinh ra Phật tính.
Đích mẫu nghe xong thì liên tục gật đầu, khen hắn đọc sách giỏi, lại sai người lấy ra hai bộ giấy bút mực, thưởng cho hắn và nhị đệ.
Được thưởng, hắn lôi kéo nhị đệ vui mừng hớn hở đi, không ai liếc nhìn người bên thùng nước một cái, ai cũng biết người này chỉ là tiểu thiếp đê tiện hèn mọn này là mẫu thân ruột của huynh đệ bọn họ.
Cho đến trước khi đích mẫu lâm chung, mới kêu hắn và nhị đệ đến trước mặt, nói chân tướng ra... Nhị đệ tuổi còn nhỏ, nghe xong thì đầu óc mơ hồ, Quý Lăng Xuyên lại cảm thấy trời sắp sập.
Đường đường là đại gia Quý phủ lại do một tiểu thiếp sinh, truyền ra thì người khác sẽ nhìn hắn thế nào đây? Lỡ như tương lai phụ thân tái hôn, sinh hạ con trai trưởng, hắn phải đặt chân như thế nào đây?
Hắn dù thế nào cũng không ngờ tới, đích mẫu đã sắp xếp sẵn cho hai huynh đệ cả rồi... Cho nên hắn mới cảm kích và kính trọng Trương thị cả đời như thế, và cũng khinh thường và lạnh nhạt với Hồ thị như vậy.
"Một năm trước, cũng là tháng này, sức khỏe bà đã không tốt lắm, đầu óc cũng hồ đồ, chuyện trước vừa nói xong, chuyện sau đã quên." Giọng Quý Lăng Xuyên hơi nghẹn ngào.
"Ngày đó thái y chạy tới nói với ta, lão phu nhân nhiều nhất chỉ còn mấy tháng, kêu chúng ta có thể bắt tay vào chuẩn bị hậu sự. Hậu sự của ba, ta cùng nhị đệ thực đã chuẩn bị từ sớm, nhị đệ cảm thấy và không thể hợp táng cùng phụ thân, trong lòng thấy mắc nợ, bèn lôi kéo ta đi thăm bà."
Lúc Quý Lăng Xuyên nói lời này, trong đôi mắt vẩn đục hiện ra một chút nước mắt: "Lúc đó rời đi là thời gian chạng vạng tối, nhưng mặt trời vẫn còn, bà ngồi ở trên ghế mây, phơi nắng dưới chút ánh nắng cuối cùng của mặt trời, bên cạnh là vú Trần đang lột quýt cho bà. Huynh đệ chúng ta đang muốn đi tới, thì bà bỗng nhiên đọc từng chữ... Minh Đức là chỉ lòng từ vốn có, cũng là cái tâm của trời đất, sơ tâm chính là tâm của quân tử. Quân tử không mất sơ tâm thì có thể thấy được chúng sinh, mới khởi lòng từ bi, mới sinh ra Phật tính."
Quý Lăng Xuyên nói tới đây, thì hơi dừng lại.
Ta không kịp phản ứng, nhị đệ lại quay đầu nói với ta "Đại ca, câu này sao nghe quen thuộc như vậy, ta hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi."
"Được hắn nhắc nhở như vậy, ta mới nhớ tới, lão phu nhân thế mà lại nhớ rõ chú giải ta đọc trước mặt đích mẫu, một chữ... Một chữ cũng không sai."
"Lão phu nhân sống sáu mươi tám tuổi, ngươi hơn mười tuổi gọi bà một tiếng mẫu thân, trong nhiều năm đó, có rất nhiều điều nhỏ nhặt..." Yến Tam Hợp nhìn cậu: "Tại sao chuyện này khắc sâu vào trong trí nhớ của ngươi nhất?"
Trái tim Quý Lăng Xuyên run lên.
Đúng vậy, vò sao ta lại khắc cốt ghi tâm chuyện này?
Yến Tam Hợp dời mắt về phía trước gần nửa tấc.
"Bởi vì bà không biết chữ, căn bản không hiểu rõ chú giải này có ý gì, nhưng bà không chỉ nhớ kỹ, mà còn nhớ cả đời; Bởi vì bà ấy già rồi, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, nhưng lại chỉ nhớ một câu nói này của ngươi."
Quý Lăng Xuyên rơi nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
Hắn căn bản không biết dùng ngôn ngữ gì hình dung cảm giác lúc ấy, ngực như bị ai đó đâm vào một đao vậy. Đau đớn không chịu được.
Sao bà lại nhớ?
Sao bà lại ghi nhớ điều này?
Bà nhớ chuyện đó có ích lợi gì?
"Quý Lăng Xuyên, ngươi nghe rõ đây." Yến Tam Hợp vươn tay, túm lấy vạt áo trước của hắn, ánh mắt hung dữ lại lạnh lùng.
"Một nửa tâm ma còn lại của lão phu nhân, là ngươi!"
"Sao lại là ta?" Quý Lăng Xuyên đẩy Yến Tam Hợp ra, thét chói tai.
"Làm sao có thể là ta? Không thế nào, không thể nào, tuyệt đối không thể!"