Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1044: Kiểm Tra Một Chút


Lạc Thanh Hàn trở lại phòng ngủ, Tiêu Hề Hề đem một cái cẩm nang nhỏ tinh xảo màu xanh đậm tới, thần thần bí bí cười nói.

“Ta muốn đưa cho ngươi một bảo bối.”

Lạc Thanh Hàn vừa tắm rửa xong, trên thân còn lưu lại nhàn nhạt hơi nước, tóc dài xõa sau lưng, làn da trắng nõn lạnh lẽo được ánh nến bao phủ một tầng nhàn nhạt ấm áp.

Tất cả những điều này làm cho khí tức lạnh lùng tàn nhẫn trên người hắn giảm đi rất nhiều, cả người thậm chí còn có chút ôn nhu.

Hắn duỗi bàn tay trắng nõn thon dài, tiếp nhận cẩm nang nhỏ.

Cẩm nang rất nhẹ, bên trong không giống như là có thứ gì đó.

Nhưng hắn vẫn mở cẩm nang ra.

Từ trong lấy ra một người giấy nho nhỏ gấp lại.

trên thân Người giấy vẽ lên một phù văn màu đỏ, hắn chỉ nhìn một chút, liền biết thứ này là do Hề Hề làm.

Hắn dùng ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp tờ giấy kia lên hỏi.

“Đây là cái gì?”

Tiêu Hề Hề không muốn lừa dối hắn, chần chờ một chút, vẫn là quyết định nói rõ sự thật.

“Cái này gọi là thế thân phù, ngươi chỉ cần đem nó theo người, về sau ta coi như cùng ngươi cách xa, ta cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

ánh mắt Lạc Thanh Hàn lập tức tối sầm lại: "Cái này đưa cho ta làm gì? Ngươi tính bỏ rơi ta sao?"

Tiêu Hề Hề biết gia hỏa này ở một phương diện khác cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nhanh chóng giải thích.

“Ta yêu ngươi như vậy, làm sao có thể cam lòng rời khỏi ngươi? Ta đưa ngươi là để phòng vạn nhất, ngươi suy nghĩ một chút lần trước ta bị Úc Cửu bắt cóc, suýt chút nữa đã chết."

Lạc Thanh Hàn bị nàng nói câu “ta yêu ngươi như vậy” trấn an, cảm xúc xù lông cũng dịu đi khá nhiều.

Hắn trầm giọng nói: "Ta sẽ không lại phạm phải sai lầm như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không có ai có thể đem ngươi rời xa ta."

Tiêu Hề Hề thở dài.

Người này như thế nào lại yêu thích cố chấp như vậy?

Nàng đưa tay ôm lấy eo của hắn, đem mặt dán vào trước ngực của hắn, thân mật cọ xát.

“Thế thân phù là để đề phòng vạn nhất, cho dù không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, thế thân phù cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, có nó liền có thêm một cái bảo đảm, đối với chúng ta mà nói có lợi mà vô hại, không phải sao?”

Lạc Thanh Hàn mím môi mỏng, đạo lý này hắn đều hiểu, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái.

Tiêu Hề Hề đưa ngón tay của mình tới trước mặt hắn , tội nghiệp nói.

“Ngươi xem, ta vì chế tác thế thân phù, còn chích cả ngón tay của mình, thật là đau, ta đã hi sinh lớn như vậy, ngươi liền xem như là dỗ ta cao hứng, mang theo thế thân phù bên người đi.”

Lạc Thanh Hàn rũ mắt nhìn ngón tay của nàng, cái vết thương kia quá nhỏ cơ hồ không thấy được, trầm mặc phút chốc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Tiêu Hề Hề thấy hắn đáp ứng, lập tức nín khóc mỉm cười, cẩn thận khuyên nhủ.

“bên trong Thế thân này phù không chỉ có máu của ta, còn có tóc của ta, ý nghĩa nào đó mà nói, nó chính là một bản thể của ta. Ngươi ngày bình thường nhất định phải mang theo bên mình, đừng để những người khác đụng tới nó, càng không thể để nó bị hư hại."



Lạc Thanh Hàn thấp giọng đáp lại.

“Ân.”

Hắn nắm lấy tay tiêu Hề Hề, nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ trên đầu ngón tay nàng.

Nói là vết thương cũng quá khoa trương , kỳ thực cũng chỉ là một cái chấm đỏ mà thôi.

Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được nó.

Cũng chỉ có tiêu hề hề mới có thể tự tin dùng nó ra bán thảm.

Hết lần này tới lần khác Lạc Thanh Hàn còn dính chiêu này.

Hắn cúi đầu xuống, cánh môi hơi lạnh hôn lên đầu ngón tay của nàng.

Tiêu Hề Hề trợn to mắt.

Lạc Thanh Hàn lại vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua đầu ngón tay của nàng.

Đây thực sự là một cử chỉ khiêu khích, nhưng bởi vì thần thái của hắn quá mức nghiêm túc, đến mức bức tranh này nhìn như có loại cảm giác ôn nhu.

Khuôn mặt của Tiêu Hề Hề hơi đỏ lên.

mắt của nàng không biết nên nhìn về bên nào mới tốt, lắp bắp nói.

“thời, thời gian không còn sớm, chúng ta lên giường đi.”

Nói xong lại cảm thấy lời này tựa hồ có chút ý nghĩa khác, nàng vội vàng bổ sung thêm một câu.

“Lên giường ngủ!”

Lạc Thanh Hàn khẽ cười một cái: “chúng ta lên giường ngoại trừ ngủ, còn có thể làm cái gì?"

Tiêu Hề Hề:

Ta hoài nghi ngươi đang nghĩ bậy, thế nhưng ta không có chứng cứ.

Lạc Thanh Hàn lại hôn một chút đầu ngón tay của nàng: “tạm thời chỉ có thể ngủ.”

Trong giọng nói để lộ ra tiếc hận rõ ràng.

mặt của Tiêu Hề Hề nhất thời càng đỏ hơn.

Mắt thấy mặt của nàng đỏ đến sắp chín, Lạc Thanh Hàn lúc này mới buông tay nàng ra, ôm ngang người nàng lên, vững vàng đi về phía giường.

Tiêu Hề Hề bị động tác bất thình lình của hắn dọa cho giật mình, cuống quít đưa tay ôm lấy cổ của hắn, thấp giọng hô.

“Ngươi thả ta xuống!”

Lạc Thanh Hàn: “không thả.”

Tiêu Hề Hề: “thân thể của ngươi còn chưa khỏe, chớ làm loạn, mau buông ta ra, ta có thể tự đi."



Lạc Thanh Hàn: “thân thể của ta không có bất cứ vấn đề gì, ngươi nếu không tin, có thể tự mình kiểm tra một chút.”

Tiêu Hề Hề:

Tối nay hoàng đế bệ hạ có cái gì rất không đúng nha.

Trêu chọc nàng ấy hết lần này đến lần khác không phù hợp với thiết lập nhân vật tính cách cao lãnh của hắn chút nào.

Lạc Thanh Hàn đặt nàng ở trên giường, cúi người hôn lên trán của nàng, sau đó áp vào môi của nàng, thấp giọng hỏi.

“Muốn kiểm tra một chút hay không? Dù sao ngày mai chúng ta có thể ngủ nướng, hôm nay đi ngủ muộn cũng không thành vấn đề."

Hắn vừa nói, vừa kéo tay của nàng, đặt bên trên thắt lưng của mình.

ý vị Ám chỉ không thể rõ ràng hơn!

Tiêu Hề Hề nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn gần trong gang tấc, đôi mắt đen của như mực phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của nàng, phảng phất giờ này khắc này trong mắt của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng.

Trái tim của nàng đập bịch bịch, đầu ngón tay không khống chế được run nhè nhẹ.

Nàng cố gắng duy trì sự bình tĩnh cuối cùng, khó khăn mở miệng.

“Cái này không tốt lắm đâu”

Lạc Thanh Hàn: “có cái gì không tốt? Chỉ là kiểm tra một chút, không làm cái khác.”

Tiêu Hề Hề kiệt lực giãy dụa: “thái y nói ngươi gần đây quá mệt nhọc, hôm nay còn té xỉu, ngươi bây giờ hẳn là nên nghỉ ngơi thật nhiều.”

Lạc Thanh Hàn: “chính là bởi vì ta quá mệt nhọc, ngươi mới nên trở thành đồ ăn thức uống dùng để khao ta một chút.”

Tiêu Hề Hề: “là, là như vậy sao?”

Lạc Thanh Hàn: “không phải vậy sao?”

Tiêu Hề Hề thành công bị lôgic của hắn mê hoặc, mê man làm theo ý của hắn, cởi thắt lưng.

Mới đầu vẫn chỉ là một chút tìm tòi thăm dò, dần dần châm lửa.

Sau đó liền củi khô lửa cháy, thiếu chút nữa thì thiêu rụi lý trí của hai người.

May mắn thời khắc mấu chốt hai người kịp thời dừng lại.

Hai người nhìn nhau không chớp mắt, hơi thở đã trở nên rối rắm khó tả, quần áo đã bị ném tứ tung, cơ thể nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.

Tiêu Hề Hề kéo chăn mền qua, đem chính mình bao lấy, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ ở bên ngoài.

Nàng lúc này rất giống rùa đen tròn vo, hơn nữa còn là loại rùa lớn sắp bị hấp chín, trên mặt đỏ bừng, khóe mắt ướt nhẹp, bờ môi bị hôn có chút sưng đỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Không, không phải nói chỉ kiểm tra một chút sao?”

Lạc Thanh Hàn lúc này phát huy sự tự chủ mạnh mẽ của một Đế Vương cường đại.

Dù cơ thể kìm nén đến sắp nổ tung, nhưng trên mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Ngươi kiểm tra xong ta, ta không phải cũng nên kiểm tra ngươi một chút sao? Có qua có lại mới công bằng.”