Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1051: Chó Cùng Rứt Giậu


Mặc dù Bùi Thiên Nghi không lười biếng như Tiêu Hề Hề, nhưng cũng không có đặc biệt thích đọc sách, hắn chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ sư phụ nhắn nhủ, trừ cái đó ra hắn sẽ không chủ động đi đọc sách học tập, hắn dành gần như tất cả thời gian rảnh rỗi của mình Suy nghĩ về cách ăn mặc trang điểm.

Tiêu Hề Hề đối với kết quả này cũng không ngạc nhiên thở dài.

“Trước mắt chỉ có thể chờ đại sư huynh cùng nhị sư huynh trở về.”

Nếu muốn phá đổi mệnh chi thuật, nhất định phải hiểu nó.

Bây giờ người có thể giúp nàng giải đổi mệnh chi thuật, cũng chỉ có đại sư huynh cùng nhị sư huynh.

Sau khi sự việc ở Phù Phong thành kết thúc, Ngọc Lân Vệ lên đường trở về Thịnh Kinh.

Cùng bọn hắn hồi kinh còn có Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành, và Úc Cửu.

Úc Cửu là đối tượng tạm giam trọng điểm, không chỉ bị Phương Vô Tửu dùng ngân châm phong bế mỗi huyệt đạo, còn bị ép ăn vào Nhuyễn cốt tán, bây giờ hắn không chỉ không thể dùng nội lực, thậm chí ngay cả đứng lên đều tốn sức.

Gió lạnh gào thét, xen lẫn từng mảnh bông tuyết.

Đội ngũ chạy trên quan đạo, chậm rãi hướng Thịnh Kinh tới gần.

Phương Vô Tửu đẩy cửa sổ xe, nhìn về phía cổng thành ngày càng gần.

"Chúng ta sẽ sớm vào thành."

Văn Cửu Thành tựa ở bên trên thành xe, trên thân che kín chăn lông thật dầy, tay cầm một cuốn sách.

Thương thế của hắn còn chưa tốt, khí sắc nhìn không tốt lắm, nghe vậy , hắn dời tầm mắt khỏi trang sách, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.

“Không biết hề hề thế nào?”

Phương Vô Tửu đóng cửa sổ xe lại, trầm ngâm nói: "hy vọng nàng mọi chuyện đều ổn."

Văn Cửu Thành nhìn hắn phút chốc, đột nhiên hỏi.

“Ngươi dọc đường lúc nào cũng tâm sự nặng nề, ngươi đến cùng đang lo lắng cái gì?”

Nói cách khác bọn hắn bắt được Úc Cửu, đồng thời lấy được hải sinh hoa, hẳn là chuyện cao hứng mới đúng, nhưng Phương Vô Tửu lại không có bao nhiêu vui mừng, trên lông mày hiện lên một chút lo lắng.

Phương Vô Tửu: “cứ điểm trọng yếu Thiên môn thiết lập tại bên trong Phù Phong thành bị chúng ta phá huỷ , chúng ta còn đem Úc Cửu bắt lại, Thiên môn tổn thất nặng nề, ta lo lắng Thiên môn sẽ chó cùng rứt giậu.”

Văn Cửu Thành: “ngươi không phải đã nói chuyện cùng Úc Cửu sao? Hắn là nhi tử môn chủ Thiên môn , hẳn phải biết không ít tin tức hữu dụng nha?”

Nói đến chuyện này, Phương Vô Tửu càng cảm thấy đau đầu.

Thật sự là hắn tìm Úc Cửu đàm thoại, nhưng Úc Cửu này cực kỳ giảo hoạt, nói lời thật thật giả giả, xen lẫn cùng nhau , khiến người ta không phân biệt được.

Phương Vô Tửu đã từng thử qua các biện pháp đặc biệt, tỉ như nói lợi dụng dược vật cùng thôi miên tâm lý khiến Úc Cửu nói ra sự thật.

Kết quả là hiệu quả không nhiều lắm.

Úc Cửu hẳn là đã từng trải qua thời gian dài huấn luyện chuyên nghiệp cường độ cao, khiến sức chịu đựng của hắn cực kỳ mạnh mẽ, bất kể là tra tấn thể xác hay tra tấn tinh thần cũng không thể khiến hắn khuất phục.

Phương Vô Tửu: “Úc Cửu không muốn phối hợp, hắn nói rằng hắn sẽ không nói bất cứ điều gì trừ khi hắn có thể nhìn thấy Hề Hề."



Văn Cửu Thành nhíu mày: “hắn gặp hề hề làm cái gì?”

Phương Vô Tửu lắc đầu: “không biết.”

Văn Cửu Thành càng kinh ngạc: "Ngay cả ngươi cũng đoán không ra sao?"

trong năm người Huyền môn, Phương Vô Tửu là người giỏi nhất trong việc phỏng đoán nhân tâm, hiếm khi gặp một người thậm chí cả hắn cũng không thể hiểu được.

“Úc Cửu này không chỉ có giảo hoạt, hơn nữa chỗ này của hắn cũng có chút kỳ quái."

Phương Vô Tửu vừa nói, vừa chỉ chỉ đầu của mình.

“Hắn có đôi khi rất lý trí, có đôi khi lại hoàn toàn không có lôgic, ta không có cách nào dùng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán hắn."

Đoàn xe dừng trước cổng thành.

quan binh Thủ thành vừa nhìn thấy trang phục của nhóm người, liền biết bọn họ là Ngọc Lân Vệ, vội vàng tránh đường ra.

Cửa thành mở rộng, đội xe thuận lợi vào thành.

Tiêu Hề Hề cố ý cho người chờ đợi ở mỗi cổng thành.

Vừa nhìn thấy Ngọc Lân Vệ trở về, lập tức liền có người tiến lên ngăn đội xe lại, đồng thời hướng Thượng Khuê nói.

“Quý phi Nương Nương nói sau khi các ngươi hồi kinh, lập tức tiến cung đi gặp nàng, nàng có chuyện rất trọng yếu muốn nói với các ngươi.”

Thượng Khuê không dám trì hoãn, lập tức mang theo Ngọc Lân Vệ tiến cung.

Tiêu Hề Hề biết được bọn hắn cuối cùng đã trở về, lập tức đứng dậy đi tới cửa, rướn cổ ra bên ngoài nhìn quanh.

Khi nàng nhìn thấy thân ảnh đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, hai mắt tỏa sáng, cả người đều tràn đầy năng lượng.

Thượng Khuê chắp tay hành lễ: “mạt tướng bái kiến Quý phi Nương Nương.”

Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành cũng ra dáng hành lễ một cái.

Chờ tiến vào thiền điện, Thượng Khuê lập tức kể lại những chuyện ở Phù Phong thành từ đầu đến cuối.

Hắn đem hộp gấm chứa hải sinh hoa hai tay dâng lên.

Tiêu Hề Hề tiếp nhận hộp gấm nhìn một chút, chân thành nói: “lần này khổ cực cho ngươi rồi.”

Thượng Khuê vội nói: “mạt tướng kỳ thực cũng không có làm cái gì, đây hết thảy cũng là công lao của Phương thái y cùng Ôn tiên sinh.”

Phương Vô Tửu: “lần này nếu không có ngươi hỗ trợ, kế hoạch của chúng ta cũng không dễ dàng thành công như vậy, công lao của ngươi rất lớn.”

Thượng Khuê khách khí chối từ: “Phương thái y quá khen.”

Tiêu Hề Hề nhìn Bảo Cầm một cái.

Bảo Cầm lập tức sai người đem vật phẩm đã sớm chuẩn bị xong lấy ra.



Ngoại trừ tiền bạc cùng tơ lụa , còn có một bảo đao giá trị không nhỏ.

Đao này là Tiêu Hề Hề cho người từ trong thiếu phủ tìm ra , nghe nói là một bậc thầy nổi tiếng chế tạo, trên giang hồ rất nổi danh, coi là một tuyệt thế danh đao.

Tiêu Hề Hề: “những thứ này là bản cung ban thưởng cho ngươi , ngươi nhận lấy, chờ về sau bản cung nói lại với hoàng đế , xem có thể cho ngươi chức quan cao hơn hay không.”

Thượng Khuê mừng rỡ trong lòng, vội vàng dập đầu tạ ơn.

Hai tay của hắn tiếp nhận ban thưởng, đắc ý mà cáo lui rời đi.

Chờ hắn vừa đi, Tiêu Hề Hề lập tức đứng lên: “đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi đi theo ta.”

Phương Vô Tửu cùng Văn Cửu Thành cũng đứng dậy.

Vì vết thương của Văn Cửu Thành vẫn chưa lành, nên cử động của hắn khó tránh khỏi có chút chậm chạp.

Tiêu Hề Hề phát giác được điểm này, nhớ tới chuyện hắn bị thương, vội vàng hỏi.

"Thương thế của ngươi như thế nào, có nghiêm trọng không? Cần thuốc gì có thể nói cho ta biết, ta kêu Thái y viện chuẩn bị cho ngươi."

Văn Cửu Thành cười một cái: “không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da."

Trên thực tế, vết thương khá nghiêm trọng, gãy hai xương sườn, nội tạng gần như bị đâm thủng.

Nhưng hắn không muốn để cho sư muội lo lắng, nên cố ý xem nhẹ chuyện này.

Tiêu Hề Hề tự trách nói: "Thật xin lỗi, nếu ta không bảo ngươi đến Phù Phong thành để tìm sư huynh, ngươi sẽ không bị thương."

Văn Cửu Thành sờ sờ đầu của nàng: “người một nhà, nói chuyện này để làm gì?”

Đôi mắt của Tiêu Hề Hề có chút ê ẩm.

Mặc dù nàng cả đời này không được cha mẹ yêu thương, nhưng nàng lại nhận được tình yêu gấp bội từ sư phụ cùng sư huynh đệ của mình.

Lão thiên gia đối đãi với nàng không tệ.

Phương Vô Tửu Thấy nàng tựa hồ sắp khóc, mỉm cười nói sang chuyện khác.

"Không phải ngươi nói có chuyện quan trọng muốn nói với chúng ta sao?"

Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc chua xót.

"Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Bọn hắn ra khỏi thiền điện, hướng về phía phòng ngủ.

Tiêu Hề Hề lời ít mà ý nhiều đem sự tình Lạc Thanh Hàn hôn mê nói ra, đồng thời nhắc tới đổi mệnh chi thuật.

Bọn hắn tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Lạc Thanh Hàn vẫn đang hôn mê.

Phương Vô Tửu đè lại mạch của Lạc Thanh Hàn, một lát sau lại buông ra.

Tiêu Hề Hề khẩn trương truy vấn: “như thế nào?”