Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 777: Bị Chua Phải Đau Răng


Lời này vừa nói ra, tất cả các phi tần có mặt đều trở nên kích động, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn hoàng đế.

Hầu hết các nữ nhân có thể được chọn vào cung đều có tài năng riêng, thời điểm này là cơ hội tốt để các nàng thể hiện tài năng của mình, không ai muốn bỏ lỡ.

Lao phi thu hết những biểu hiện của các tiểu phi tần kia vào mắt, trong lòng hiểu Cảnh Phi đây là đang cố ý thu mua lòng người.

Cảnh Phi chính mình không được sủng, liền nghĩ cách muốn để người khác đi chia sẻ sủng ái của Quý phi, chí ít không để cho Quý phi thống trị trong hậu cung.

Bất kể là đối với Cảnh Phi, hay là đối với Quý phi, Lao phi đều không có hảo cảm gì.

Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Phi ngồi bên cạnh, nhẹ giọng nói.

“Ta nhớ Lý Phi tỷ tỷ am hiểu nhất là vũ đạo, đặc biệt là ở vũ điệu Tây Vực, đã lâu không được xem dáng múa uyển chuyển của Lý Phi tỷ tỷ, trong lòng rất là tưởng niệm, không biết đêm nay có vinh hạnh có thể nhìn thấy Lý Phi tỷ tỷ múa hay không?”

Lý Phi vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống.

phi tần khác thấy thế cũng đều nhao nhao lộ ra thần sắc cổ quái.

Bây giờ trong cung đông đảo phi tần, Lý phi có thân hình tròn trịa nhất, trước đó nàng còn gầy , khiêu vũ đương nhiên là cảnh đẹp ý vui, nhưng bây giờ để cho nàng mang theo một thân toàn thịt đi khiêu vũ, chỉ khiến người ta buồn cười.

Lao phi nói lời kia rõ ràng chính là đang giễu cợt Lý phi.

Lý phi cười lạnh một tiếng: "Mọi người đều là phi tần, dựa vào cái gì lại để cho ta khiêu vũ cho ngươi xem? Chẳng lẽ bởi vì ngươi nhiều hơn ta cái phong hào sao?”

Nhắc đến phong hào, biểu cảm của Lao phi lập tức đông cứng lại.

Nàng bây giờ hận nhất người khác mang phong hào của mình ra nói chuyện.

Lao phi cụp mắt xuống, nhu nhược nói.

“Lý Phi tỷ tỷ suy nghĩ nhiều, ta chỉ nghĩ đêm nay là giao thừa, là thời gian vui vẻ, nếu như Lý Phi tỷ tỷ nếu có thể nhảy một khúc trợ hứng, hoàng đế hẳn là càng cao hứng hơn. Nếu Lý Phi tỷ tỷ không muốn, vậy quên đi, coi như ta chưa nói gì, Lý Phi tỷ tỷ làm sao lại hùng hổ dọa người như vậy?”

mặt Lý Phi lộ vẻ mỉa mai: “nha nha, ngươi còn biết hoàng đế ở đây sao? hoàng đế cũng không có mở miệng nói chuyện, mà ngươi lại bắt đầu đối với ta quơ tay múa chân là như thế nào? Ngươi là cảm thấy địa vị của mình cao hơn hoàng đế sao?"

Lời này không nặng không nhẹ, Lao phi lập tức biến sắc.

Nàng còn muốn phản bác, lại bị hoàng đế ngồi ở trên cao lạnh lùng cắt ngang.

“Ngậm miệng.”

Đám người lập tức im bặt.

Các nàng vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ khiển trách Lý Phi cùng Lao phi vài câu, nhưng mà các nàng đợi một hồi lâu, cũng không thấy hoàng đế mở miệng nói nữa.

Các nàng cẩn thận ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy hoàng đế ngồi ngay ngắn ở thượng thủ, trên gương mặt tuấn tú vẫn không có chút biểu tình nào, lạnh lùng đến dọa người.

Lúc này Quý phi đang tựa vào trên người hoàng đế, đầu của nàng nghiêng qua, dựa vào trên vai hoàng đế, đôi môi đỏ thắm hơi hơi mở ra, lông mi dày rủ xuống, tạo thành cái bóng nho nhỏ khuôn mặt trắng nõn.



Quý phi lại ngủ thiếp đi.

các phi tần đều rất kinh ngạc, trước mặt nhiều người như vậy, Quý phi thế mà lại dựa vào hoàng đế ngủ say!

Càng làm cho các nàng ngạc nhiên hơn là, hoàng đế không những không đem nàng đẩy ra, ngược lại còn cho người phủ thêm cho nàng một cái kiện áo khoác ngoài, như sợ nàng bị lạnh cóng.

Quả thực là trắng trợn sủng ái!

Cảnh Phi nhịn không được mở miệng: “bệ hạ, Quý phi Nương Nương đây là......”

Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt quét mắt về phía nàng.

Lời nói của Cảnh Phi ngừng lại, không còn dám lên tiếng.

Lúc này nàng đã hiểu, vừa rồi hoàng đế quát Lý Phi cùng Lao phi, không phải là bởi vì không muốn nhìn thấy các nàng cãi nhau, mà là bởi vì không muốn để cho các nàng ầm ĩ đến giấc ngủ của Quý phi.

Hoàng đế căn bản cũng không quan tâm các nàng nghĩ như thế nào nhìn thế nào, trong mắt, trong lòng của hắn, cũng chỉ có một mình Quý phi.

Quả nhiên là đem ngàn vạn sủng ái đều tập trung vào trên người một mình Quý phi.

Cảnh Phi đã sớm nhận ra sự thật, biết mình không có khả năng lại được sủng ái nữa, nhưng lúc này nàng không khỏi cảm thấy ghen tị.

Không có nữ nhân nào không muốn nhận được hoàng đế che chở sủng ái như vậy.

Nàng cũng không ngoại lệ.

Lúc này trong điện lặng ngắt như tờ.

Lao phi biết mình bây giờ hẳn là nên cúi đầu xuống, giả bộ như cái gì cũng không thấy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được dán chặt vào Quý phi.

Trong ánh mắt của nàng tràn ngập ghen tỵ và không cam lòng.

Nếu như có thể, nàng thật hận không thể xông lên đem Quý phi kéo xuống, tiếp đó chính mình thay vào đó.

Nhưng mà sự thật là, nàng cái gì cũng làm không được.

Nàng chỉ có thể ngồi ở chỗ này không nhúc nhích, trơ mắt nhìn hoàng đế cẩn thận che chở một nữ nhân khác, tất cả những sủng ái mà nàng mơ ước, tất cả đều bị Quý phi một mình độc chiếm, nàng một chút cũng không có được.

Nàng không tự chủ được nắm chặt tay áo, vải vóc mềm mại bị nàng nắm đến biến dạng, trở nên nhăn nhúm.

Lý Phi chỉ cảm thấy hình ảnh hoàng đế yêu thương Quý phi thật sự là chói mắt, dứt khoát dời mắt đi, không nhìn nữa.

Vừa vặn lúc này cung nữ xách theo ấm trà đi vào, rót trà nóng cho hoàng đế cùng các phi tần, đồng thời dâng lên các loại bánh ngọt cùng trái cây.

Lý Phi tiện tay cầm lấy một nắm hạt dưa.

Một hạt dưa bị cắn ra, phát ra tiếng răng rắc nhỏ nhẹ.

Vốn dĩ người bình thường sẽ không chú ý tới thanh âm này, mà bây giờ trong điện hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm này liền phi thường rõ ràng.



Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Phi.

động tác cắn hạt dưa của Lý Phi ngừng một lát.

Nàng sợ hoàng đế quở mắng chính mình, chờ giây lát, không thấy hoàng đế mở miệng, xem ra hoàng đế không có ý ngăn cản nàng cắn hạt dưa, thế là nàng trở nên can đảm, lại cắn hạt thứ hai, hạt thứ ba......

Trong sảnh yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng cắn hạt dưa lách tách.

Người không biết còn tưởng rằng trong điện có chuột.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng bầu không khí kỳ lạ này sẽ tiếp tục mãi mãi, thì Quý phi bỗng nhiên tỉnh dậy.

nàng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, giọng ồm ồm hỏi.

“Là ai đang cắn hạt dưa?”

Đám người đồng loạt lại lần nữa nhìn về phía Lý Phi.

động tác cắn hạt dưa của Lý Phi lại dừng lại, nàng thật muốn ném hết hạt dưa trong tay đi, nhưng tất cả mọi người đều nhìn nàng, cho dù nàng có ném đi hạt dưa cũng không thể thoát tội. chỉ có thể nhắm mắt mở miệng.

“Là thiếp thân cắn hạt dưa, thiếp thân quấy rầy Quý phi Nương Nương nghỉ ngơi, là lỗi của thiếp, thỉnh Quý phi Nương Nương trách phạt.”

trong lòng Lý Phi cảm thấy đặc biệt oan ức, vừa rồi nàng và Lao phi đấu võ mồm đều không thể đánh thức Quý phi, lúc này chỉ cắn mấy hạt dưa, thế mà liền đánh thức Quý phi.

Cái này không hợp lẽ thường nha!

Tiêu Hề Hề hít mũi một cái: “ hạt dưa kia ngửi rất thơm.”

Lạc Thanh Hàn yên lặng đẩy đĩa đựng hạt dưa đến trước mặt nàng.

Tiêu Hề Hề ngay lập tức lấy một nắm hạt dưa , bắt đầu cắn một cách vui vẻ.

Lý Phi Thấy Quý phi không có ý định trừng phạt mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó tiếp tục cắn hạt dưa.

Trong điện yên tĩnh, hai người cắn hạt dưa thanh âm liên tiếp, kéo dài không dứt.

Vẻ mặt của mọi người cũng là một lời khó nói hết.

Tiêu Hề Hề quay đầu lại, thấy hoàng đế không ăn cũng không nói, vì vậy nàng chủ động đưa hạt dưa đã cắn tới.

"Bệ hạ cũng ăn đi."

Lạc Thanh Hàn không chút do dự, trực tiếp há miệng cắn hạt dưa nàng đưa tới, mặt không chút cảm xúc ăn hết.

Một loạt động tác vô cùng tự nhiên, như thể đã làm qua rất nhiều lần.

Một đám phi tần thấy cảnh này, đều bị chua đến đau răng.