Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần.
Tiêu Hề Hề khom người, cằm đặt trên bàn, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt đỏ bừng , một bộ say khướt.
Lạc Dạ Thần ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Bởi vì uống say, ánh mắt hắn có chút mơ hồ, nữ nhân trước mặt càng nhìn càng quen mắt, dần dần trùng với một khuôn mặt nữ nhân khác.
Hắn nhịn không được hỏi.
“Ngươi rốt cuộc là ai vậy?”
Tiêu Hề Hề cười ngây ngô hai tiếng: “ha ha, ngươi đoán xem."
Lạc Dạ Thần đưa ngón trỏ ra, chỉ vào nàng nói: “ta cảm thấy ngươi rất giống một người?”
Tiêu Hề Hề: “nói nhảm, ta không giống người, chẳng lẽ giống quỷ sao?”
Lạc Dạ Thần vỗ bàn một cái: “chính là cái giọng điệu này, rất giống tiêu trắc phi!”
Tiêu Hề Hề chớp mắt: “ngươi cảm thấy ta rất giống nàng sao?”
Lạc Dạ Thần dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, không chỉ có lớn lên giống, tính cách cũng giống, ngươi nói, hai người các ngươi có phải tỷ muội ruột thất lạc nhiều năm hay không?”
Tiêu Hề Hề: “không phải nha, ngươi đoán sai rồi.”
Lạc Dạ Thần: “vậy các ngươi tại sao lại giống nhau như vậy?"
Tiêu Hề Hề: “ngươi đoán.”
Lạc Dạ Thần: “ngươi đoán ta đoán không đoán.”
Tiêu Hề Hề: “ngươi đoán ta đoán không đoán ngươi đoán không đoán.”
Lạc Dạ Thần thành công bị nhiễu loạn trực tiếp hôn mê.
Tiêu Hề Hề không khách khí chút nào cười ra tiếng: “ngươi đúng là ngu ngơ!”
Lạc Dạ Thần cả giận nói: “lớn mật, ngươi dám nhục mạ bản vương!”
Tiêu Hề Hề cố ý càng lớn tiếng mà gọi hắn ngu ngơ.
Lạc Dạ Thần bị tức sắc mặt đỏ lên, chỉ về phía nàng cả giận nói: “ngươi chờ cho ta!”
Tiêu Hề Hề hướng hắn le lưỡi.
Lạc Dạ Thần thật sự bị nữ nhân này cho làm tức chết.
Đúng lúc này, Tiêu Hề Hề chú ý tới cửa phòng mở ra, có người đi đến.
Bởi vì Lạc Dạ Thần đang ngồi đưa lưng về phía cửa phòng, cho nên hắn không nhìn thấy cửa phòng mở ra, lại thêm hắn say, lực phản ứng trở nên trì độn, cho nên hoàn toàn không biết có người đi đến.
Đi tới người là Bộ Sênh Yên.
Nàng vẫn mặc một thân áo đỏ, trong tay mang theo roi ngựa, trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì.
Tiêu Hề Hề soạt một cái an vị ngồi thẳng lên.
Lạc Dạ Thần: "ngươi đang làm gì vậy?"
Tiêu Hề Hề: "Chúng ta vẫn nên về nhà thì hơn?"
Lạc Dạ Thần không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “không cần trở về!”
Tiêu Hề Hề: “vì sao không trở về? Vạn nhất Anh Vương phi lo lắng cho ngươi thì sao?"
Lạc Dạ Thần khẽ nói: “cọp cái kia mới sẽ không lo lắng cho ta, nàng suốt ngày chỉ biết hung hăng với ta, lúc trước cũng bởi vì ta tới Tập Hương quán, nàng liền phạt ta quỳ bàn giặt, còn đuổi ta tới ngủ thư phòng. ta đường đường là Anh Vương nha, thế mà bị nàng khi dễ như vậy, mặt mũi ta còn biết đặt ở nơi nào?!”
Hắn càng nói càng tức phẫn, nói xong lời cuối cùng đã giận không kìm được, rõ ràng chất chứa rất nhiều oán khí, hôm nay cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài .
Tiêu Hề Hề chú ý tới Bộ Sênh Yên thần sắc càng ngày càng lạnh, cơ hồ gần như ngưng tụ thành băng.
Nàng sợ hai người này thật sự sẽ cãi nhau, cố ý nói.
“Ngươi đã cảm thấy Anh Vương phi không tốt như vậy, vậy sao ngươi còn cưới nàng?”
Lạc Dạ Thần: “ta lúc đầu làm sao biết nàng hung ác như thế nha, ta còn tưởng rằng nàng sau khi kết hôn có thể trở nên ôn nhu một chút, đều tại ta quá ngây thơ, đem hết thảy nghĩ đến quá tốt đẹp.”
Tiêu Hề Hề: “nghe ngươi nói như vậy, ngươi có hối hận khi cưới nàng không?"
Lạc Dạ Thần: “thế thì cũng không, nàng mặc dù rất hung, nhưng đối với ta vẫn rất quan tâm, chuyện trong vương phủ cũng đều là nàng quản, ngoại trừ mẹ ta, nàng là nữ nhân đối với ta tốt nhất trên đời này, có thể lấy được nàng, ta rất may mắn.”
Băng giá trên mặt Bộ Sênh Yên tiêu tan một chút.
Tiêu Hề Hề hỏi lại: "ngươi có thích nàng không?"
Lạc Dạ Thần liếc nàng một cái: “nói nhảm, ta không thích nàng, có thể lấy nàng sao?”
Vẻ mặt Bộ Sênh Yên lại dịu đi một chút.
Tiêu Hề Hề: “nếu Anh Vương phi và mẹ ngươi đồng thời rơi vào trong sông, ngươi sẽ cứu ai trước?"
Lạc Dạ Thần: “chắc chắn cứu Vương phi của ta nha.”
Tiêu Hề Hề: “vì sao?”
Lạc Dạ Thần: "ngươi nghĩ ta là một kẻ ngốc sao, mẹ ta đã chết, cứu bà ấy cũng vô ích."
Tiêu Hề Hề...
Bộ Sênh Yên...
đều không còn gì để nói...
Lạc Dạ Thần cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn: "ngươi cứ luôn nhìn ta làm gì? đằng sau ta có cái gì sao?”
Hắn vừa nói, vừa quay lại nhìn.
Vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Bộ Sênh Yên.
Lạc Dạ Thần toàn thân cứng đờ, đầu óc trống không, chợt bỗng nhiên nhảy dựng lên, giống như gặp quỷ kêu lên thảm thiết.
“A!”
Bộ Sênh Yên quất roi ngựa: "Câm miệng."
Lạc Dạ Thần trong nháy mắt ngậm miệng, run lẩy bẩy.
Xong xong, hắn vừa mới nói xấu cọp cái nhiều như vậy, cọp cái khẳng định muốn đem hắn lột da hủy cốt!
Bộ Sênh Yên cười lạnh: “ngươi có phải lại đang ở trong lòng mắng ta hay không?”
Lạc Dạ Thần dùng sức lắc đầu: “không có không có!”
Bộ Sênh Yên: “ngươi vừa mới nói ta là cọp cái sao?”
Lạc Dạ Thần cảm thấy ngột ngạt.
Nàng quả nhiên đều nghe được!
Bộ Sênh Yên: “trốn ta đi dạo thanh lâu, còn mắng ta là cọp cái, ngươi to gan quá rồi? Ngươi không muốn sống nữa sao?!"
Lạc Dạ Thần cấp tốc vung oa: “là Quý phi nhất định phải tới nơi này, ta không chịu tới, nàng kéo ta đi vào, chuyện này đều tại nàng ấy nha, không có liên quan gì với ta, ta vô tội!"
Tiêu Hề Hề tắc lưỡi: “là ta kéo ngươi tới không sai, nhưng ngươi không có phản kháng, sau khi ngươi đến đã rất vui vẻ, còn trái ôm phải ấp .”
Lạc Dạ Thần: “ta không có! ngươi đang nói nhảm! Yên Yên ngươi đừng tin tưởng nàng ấy!”
Bộ Sênh Yên dùng roi chỉ vào hắn.
“Ngươi ngậm miệng, trung thực theo ta về nhà.”
Lạc Dạ Thần chỉ có thể hậm hực im lặng, ủ rũ cúi đầu đi theo nàng ra ngoài.
lúc Hai người đang đi ra cửa phòng , cước bộ đều dừng một chút.
Lạc Dạ Thần bỗng nhiên quay lại , hét vào mặt Tiêu Hề Hề.
“trở về ta liền đi nói cho hoàng đệ, nói ngươi trốn hắn đi dạo thanh lâu uống rượu có kỹ nữ hầu.”
Tiêu Hề Hề khẽ nói: “ngươi đi tố cáo đi nha, ta lại không sợ hắn.”
Lạc Dạ Thần nghe xong lời này, lập tức nhếch môi nở nụ cười.
"Hoàng đệ, ngươi nghe thấy sao? Nàng căn bản không sợ ngươi."
Tiêu Hề Hề: "Đừng lừa ta, hoàng đế không thể đến loại địa phương này, hắn..."
nàng chưa kịp nói xong thì đã thấy một bóng người quen thuộc bước vào.
Đầu lưỡi của nàng lập tức bị thắt lại, lắp bắp.
“Bệ bệ bệ bệ bệ hạ!”
Lạc Dạ Thần thấy nàng bị dọa không nhẹ, trong lòng tự nhiên thấy vui sướng.
Bộ Sênh Yên không có tâm tình nhìn trò hay nhà khác, nắm lấy vạt áo của Lạc Dạ Thần , cưỡng bức kéo hắn đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề lúc này đã triệt để tỉnh táo lại.
nàng luống cuống đứng dậy.
“Ta, ta cũng chỉ là tới nơi này chơi đùa mà thôi, ta cái gì cũng không làm.”
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn nàng: “ngươi còn muốn làm cái gì?"
Tiêu Hề Hề: “ta không muốn làm cái gì, lại nói ta cũng không làm được cái gì nha, ta vừa rồi cũng chỉ uống một chút rượu, ăn một chút thức ăn, thuận tiện xem một chút ca múa biểu diễn, ngươi nếu không tin, có thể đi hỏi những người khác.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói: “loại địa phương này không phải ngươi có thể tới.”
Tiêu Hề Hề: “ta chỉ là hiếu kỳ thôi, muốn đến mở mang tầm mắt.”
Lạc Dạ Thần: “mở cái gì tầm mắt? Nhiều sách truyện như vậy còn không đủ ngươi khai nhãn giới sao?”