Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 800: Ngươi Không Nên Tức Giận Đi


Tiêu Hề Hề thốt ra: “sách truyện xem nhiều hơn nữa, cũng không bằng tận mắt nhìn thấy hiện trường kích động nha.”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh một tiếng: “ngươi muốn kích động sao? Bị kích thích đến cổ độc phát tác thổ huyết hôn mê có đủ hay không?”

Tiêu Hề Hề rụt cổ một cái, không dám lên tiếng .

Lạc Thanh Hàn sắc mặt âm trầm: "Ngươi đã xem trực tiếp rồi sao?"

Tiêu Hề Hề cấp tốc lắc đầu: “không có! Ta cũng chỉ là nhìn các tiểu tỷ tỷ ca hát khiêu vũ mà thôi, cái khác đều không nhìn thấy.”

sắc mặt Lạc Thanh Hàn thoáng hòa hoãn chút.

hắn đi về phía Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề cho là hắn muốn đánh mình, sợ đến vội vàng lui về , nhảy một cái, đồng thời che mặt mình: “đánh người không đánh khuôn mặt nha!”

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn lại đột nhiên tối sầm lại.

“Ai nói muốn đánh ngươi đâu?”

Chẳng lẽ ở trong mắt nàng, hắn là một tên cuồng bạo, động một chút lại đánh người sao?

Tiêu Hề Hề che mặt nói: “Ta sợ ngươi phát cáu mất lý trí muốn đánh người.”

Lạc Thanh Hàn cười lạnh: “ngươi còn biết ta sẽ giận sao.”

Tiêu Hề Hề: “đừng nóng giận, tức giận rất dễ già."

Lạc Thanh Hàn không thích nơi đầy phấn son này, coi như muốn thu thập nàng, cũng nên trở về chậm rãi thu thập, hắn thật sự không muốn ở lại đây thêm nữa.

“Về nhà.”

Lạc Thanh Hàn bỏ lại câu nói này liền xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng chạy theo sau.

Chờ ra ngoài phòng, nàng phát hiện toàn bộ Tập Hương quán đều yên lặng, ngoại trừ cấm vệ mặc thường phục bên ngoài, cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào khác.

Tiêu Hề Hề hiếu kỳ hỏi.

“Những người khác đều đi đâu rồi?”

Lạc Thanh Hàn không muốn nhìn thấy những oanh oanh yến yến kia, hắn vừa mới vào cửa cho người đem toàn bộ Tập Hương quán bao hết, yêu cầu duy nhất chính là đừng để bất luận kẻ nào nơi này xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hắn lạnh lùng nói: “đi đường của ngươi cho tốt , đừng hết nhìn đông tới nhìn tây.”

Tiêu Hề Hề lập tức thuận theo.

“Vậy ngươi dắt ta đi, dắt ta, ta sẽ không nhìn đông nhìn tây .”

Lạc Thanh Hàn không quay lại, nhưng cước bộ chậm lại một chút.

Tiêu Hề Hề thừa cơ đuổi theo, giữ chặt tay của hắn.

Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh đè xuống, mặt không đổi sắc nói.

“Đều lớn cả rồi , đi đường còn muốn người dắt.”

Tiêu Hề Hề lẩm bẩm: “mặc kệ lớn bao nhiêu, cũng muốn ngươi dắt.”



Lạc Thanh Hàn: “ngây thơ.”

Hai người ra khỏi Tập Hương quán, ngồi lên xe ngựa, dưới sự hộ tống của đội cấm vệ trở về hoàng cung.

Bọn hắn vừa đi, trong Tập Hương quán các cô nương liền nhao nhao ló đầu ra, mồm năm miệng mười nghị luận chuyện xảy ra vừa mới rồi.

Vừa rồi các nàng mặc dù không có lộ diện, nhưng qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Có người thấy được tướng mạo Lạc Thanh Hàn, lập tức kinh động như gặp thiên nhân.

“Tỷ tỷ ta làm nghề này đã lâu như vậy, còn chưa từng thấy vị công tử đẹp trai như vậy, dung mạo kia, phong thái kia quả thực rất kinh người!"

“Xem ra hắn cùng tiểu nương tử vừa rồi là một đôi."

“ nói thật, nếu ta gả cho lang quân tuấn mỹ như thế, ta sẽ không đi đâu cả, mỗi ngày chỉ ở trong nhà nhìn hắn.”

“Chính là, bên ngoài một trăm dã nam nhân, cũng không bằng hắn!"

“Chỉ tiếc hắn không muốn người phục vụ, nếu không ta cho dù không cần tiền cũng nguyện ý hầu hạ hắn."

Tú bà không để ý đến các cô nương vui đùa ầm ĩ, nàng đẩy cửa sổ lầu hai , nhìn xe ngựa đi xa, nụ cười bóng bẩy trên mặt đã biến mất.

Mặc dù vừa rồi vị công tử kia mặc quần áo của người bình thường, nhưng từ phong thái của hắn cùng thái độ của Anh Vương đối với hắn, có thể đoán được thân phận của hắn nhất định không bình thường.

Tú bà trong lòng ẩn ẩn có một suy đoán, nhưng lại không dám khẳng định.

Nhưng để cho an toàn, nàng vẫn quyết định thông báo cho người trên.

Trong xe ngựa.

Tiêu Hề Hề đang lôi kéo tay Lạc Thanh Hàn không buông.

“ bệ hạ Thân yêu, ngươi không nên tức giận, ta đã biết sai rồi.”

Lạc Thanh Hàn: “ngươi sai ở chỗ nào?”

Tiêu Hề Hề: “Ta sai , ta không nên trốn ngươi vụng trộm đi dạo thanh lâu.”

Lạc Thanh Hàn: "Còn gì nữa?"

Tiêu Hề Hề: "Còn gì nữa?"

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc rút tay về.

Tiêu Hề Hề lập tức nhào tới ôm lấy hắn, trong miệng kêu to: “Ta biết rồi, còn có chính là ta không nên ở bên ngoài uống rượu nhiều như vậy, về sau ta muốn uống rượu, khẳng định là uống cùng người, người không ở đó ta sẽ không uống.”

Lạc Thanh Hàn: “không chỉ là rượu, ăn uống cũng giống vậy phải cẩn thận, trong thanh lâu thủ đoạn bẩn thỉu có rất nhiều, vạn nhất bọn hắn ở trong rượu và thức ăn hạ dược thì sao?"

Tiêu Hề Hề: “không có việc gì, bọn hắn độc không chết ta, chỉ cần ta không chết, ta liền để bọn hắn chết.”

Lạc Thanh Hàn Cảm giác sự quan tâm của mình tất cả đều uổng phí.

Thấy hắn lại không để ý tới mình, Tiêu Hề Hề tội nghiệp nói.

“Ta kể cho ngươi nghe câu chuyện nha.

Lúc trước có một quả dưa hấu đi cắt tóc, kết quả ngồi rất lâu, cũng không có ai để ý tới đến cắt tóc cho nó.

Nó liền nói, ngươi xử lý ta đi!”



Lạc Thanh Hàn vẫn không nói, cũng không nhìn nàng.

Cũng rất lãnh khốc!

Tiêu Hề Hề: “chúng ta đoán mật ngữ nha, ta thiếu ngươi năm lượng bạc, ngươi trả cho ta mười lượng bạc, đáp án là cái gì?”

Không đợi đối phương đáp lại, nàng liền nhanh chóng nói tiếp.

“Đáp án là ta vẫn thiếu nợ, ta xin lỗi.”

Lạc Thanh Hàn nghĩ: Đầu nhỏ của nàng bên trong đến cùng chứa bao nhiêu thứ kỳ quái vậy?

Hai người trở lại Vân Tú cung, sắc trời đã tối, Bảo Cầm dẫn các cung nữ dọn bữa tối lên bàn.

Tiêu Hề Hề trước tiên là múc một chén canh gà, đặt nó trước mặt Lạc Thanh Hàn, ân cần nói.

“Mau uống lúc còn nóng."

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc bưng bát lên, ngước mắt sang phát hiện Tiêu Hề Hề đang háo hức nhìn hắn chằm chằm.

Động tác của hắn dừng lại.

Tiêu Hề Hề vừa điên cuồng nuốt nước miếng vừa nói: “ngươi Ăn trước đi, sau khi ngươi ăn xong, ta sẽ liếm sạch bát."

Lạc Thanh Hàn câm nín....

Đứng hầu ở bên Bảo Cầm cùng một đám cung nữ cúi đầu cụp mắt.

Bọn họ thực sự không nhìn không nghe thấy gì nha.

Lạc Thanh Hàn: “Trong cung đã nghèo đến nước này sao? Liền một bữa cơm cũng ăn không nổi ?”

Thấy cuối cùng hắn cũng chịu nói chuyện với mình, Tiêu Hề Hề vội vàng nói.

“Giàu hay nghèo không quan hệ, ta chỉ muốn nói với người rằng, chỉ cần người đừng tức giận nữa, ta có thể cho người ăn tất cả đồ ăn ngon, ta chỉ cần liếm đáy chén là được rồi."

Kỳ thực Lạc Thanh Hàn đã sớm không còn tức giận nữa.

hắn chỉ muốn xem, nữ nhân này còn có thể nói cái gì để dỗ hắn?

Sự thật chứng minh, hắn thực sự là xem thường khả năng dỗ dành của nàng.

Dù lúc này biết rõ nàng là đang dỗ người, hắn vẫn nhịn không được trong lòng như nhũn ra.

Lạc Thanh Hàn nói: “Ta không tức giận, ngươi cũng không cần liếm đáy chén, nhanh ăn đi.”

Đôi mắt của Tiêu Hề Hề sáng lên, cuối cùng nàng không cần phải kiên nhẫn nữa, nhanh chóng cầm bát đũa, bắt đầu ăn một cách vui vẻ.

Nàng vừa ăn vừa nói.

“Đồ ăn bên ngoài tuy ngon nhưng vẫn không bằng đồ ăn ở nhà.”

Lạc Thanh Hàn: “vậy sao ngươi còn muốn xuất cung đi chơi?”

Tiêu Hề Hề: "Ta xuất cung để cùng ngươi tận hưởng sự ngọt ngào của thế giới hai người. Không có ngươi, ta cũng lười chạy ra ngoài trời lạnh."

Lạc Thanh Hàn cảm thấy:

Hôm nay thức ăn này đường thả hơi nhiều, ngọt quá.