Sau bữa tối, Lạc Thanh Hàn đi tắm như thường lệ.
Khi hắn trở lại , thấy Tiêu Hề Hề đang ngồi bên giường, đọc truyện dưới ánh nến.
Nàng xem rất nhập thần, hoàn toàn không phát giác được có người đi vào .
Thẳng đến khi Lạc Thanh Hàn đi đến bên người nàng, lấy đi sách truyện trong tay nàng, nàng lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc Thanh Hàn, bất mãn lầu bầu.
"Tại sao người lại giật sách của ta?"
Đây đều là sách truyện của cuộc thi, vừa rồi nàng lật xem, phát hiện có một đoạn truyện rất thú vị, đang say sưa đọc thì có người cắt ngang.
Lạc Thanh Hàn đóng cuốn sách lại, đặt nó lên bàn bên cạnh nhẹ nhàng nói.
"Buổi tối đọc sách không tốt cho mắt, ngày mai lại đọc tiếp. Dù sao sách truyện đều ở đây, cũng chạy không thoát."
Tiêu Hề Hề: “nhưng ta vừa rồi đang xem đến đoạn đặc sắc, bỗng nhiên dừng lại, cảm giác trong lòng ngứa ngáy, không thể ngủ được."
Lạc Thanh Hàn: “cái này dễ xử lý, ngươi chờ chút.”
hắn lại cầm cuốn sách lên, lật đến trang cuối cùng và đọc lại nội dung bên trên.
thanh âm của hắn rất êm tai, trầm ấm ngọt ngào, tốc độ nói không nhanh không chậm, nghe rất thoải mái, nhưng Tiêu Hề Hề lại xù lông.
“Người sao lại đọc trước kết cục rồi!”
Lạc Thanh Hàn đọc xong phần cuối, đóng sách lại , nói một cách bình tĩnh: "ngươi có còn cảm thấy ngứa ngáy không?"
Tiêu Hề Hề:
Ô kê, xem như ngươi lợi hại!
Nàng tức giận vù vù leo lên giường, thẳng tắp nằm xuống, hai mắt mở to, giống như một con cá muối lớn chết không nhắm mắt.
Lạc Thanh Hàn nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ôm cá muối vào trong ngực, cúi đầu hôn lên tóc của nàng, trầm giọng nói.
“Ngủ đi.”
Sáng hôm sau.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn vừa dùng xong đồ ăn sáng, mẫn Tiệp dư liền đến thỉnh an.
Nàng vẫn giống như trước kia, thỉnh an xong liền rời khỏi.
Tiêu Hề Hề tiếp tục xem sách của mình.
Lúc này Lý Phi cùng Diêu Tiệp Dư tới, các nàng đến tìm Quý phi đánh bài.
Tiêu Hề Hề lại nói: “Ta hôm nay muốn xem sách, không có thời gian để chơi bài."
Diêu Tiệp Dư vẫn luôn rất tò mò, lúc này nàng mới chú ý đến chồng sách trong tay của Quý phi, không khỏi hỏi.
“Quý phi Nương Nương đang xem sách gì vậy?”
Tiêu Hề Hề gõ vào cuốn sách bên cạnh cười nói: "ta đã nhờ người tổ chức một cuộc thi viết truyện. Đây hầu hết là những cuốn truyện đến tham gia cuộc thi. ngươi có muốn xem không? Có rất nhiều chuyện thú vị trong đó."
Lúc Lý Phi cùng Diêu Tiệp Dư chưa xuất giá , đã từng ở trong nhà vụng trộm xem sách truyện, các nàng đối với những câu chuyện đặc sắc kia cũng rất có hứng thú.
Lúc này nghe được Quý phi nói như vậy, lập tức cảm thấy hào hứng.
Hai người tiến tới, chọn ra hai quyển truyện, ngồi bên cạnh đọc.
Kết quả xem xong liền bị mê hoặc.
Diêu Tiệp Dư đang xem một câu chuyện về một cặp tình nhân yêu nhau sâu đậm, xem đến đoạn tình cảm xúc động, nàng không khỏi đỏ mắt.
Ô ô ô, nam nữ chủ thực sự là quá đáng thương!
Lý Phi đang đọc câu chuyện về một nữ nhân đáng thương bị một tên lưu manh cặn bã lừa gạt.
Khi nàng nhìn thấy nữ chính bị thϊếp thất bạt tai mà cặn bã nam chính vẫn thờ ơ lạnh nhạt , nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
A a a!
Cặn bã nam nữ đê tiện, thật muốn bóp chết bọn họ!
Khi Bảo Cầm đi tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng Diêu Tiệp Dư yên lặng rơi lệ, Lý Phi nghiến răng nghiến lợi.
Nàng không khỏi dừng lại, ánh mắt dừng ở trên người hai người bọn họ một chút, cuối cùng chuyển hướng về phía quý phi , trầm giọng nói.
“Quý phi Nương Nương, Thượng Khuê có việc cầu kiến.”
Tiêu Hề Hề lưu luyến không rời mà buông sách truyện xuống, đứng dậy bước ra ngoài.
Nàng đi đến trong đình viện, nhìn thấy Thượng Khuê đang đứng trong sân.
Thượng Khuê chắp tay hành lễ.
“Mạt tướng bái kiến Quý phi Nương Nương.”
Đây không phải là nơi để nói chuyện, Tiêu Hề Hề đưa hắn đến hậu viện.
Nhìn thấy vườn rau rộng lớn kia, sắc mặt Thương Khuê trở nên rất vi diệu.
Đã sớm nghe nói Quý phi trong cung trồng rau nuôi gà, nhưng khi tận mắt nhìn thấy , vẫn cảm thấy một lời khó nói hết.
Hai người bước vào một đình viện nhỏ bên bờ sông.
Ở đây tầm mắt mở rộng, là một nơi tốt để nói chuyện.
Tiêu Hề Hề nói: “ngươi tới tìm bản cung, là có chuyện gì?”
Thượng Khuê chắp tay đáp: “hồi bẩm nương nương, mạt tướng là vì chuyện của Tập Hương quán mà đến.”
lúc trước Quý phi để Ngọc Lân Vệ theo dõi người của Tô gia.
Ngọc Lân Vệ phát hiện Tô gia đại công tử, cũng chính là huynh trưởng của mẫn Tiệp dư, ngày bình thường thường xuyên đi Tập Hương quán chơi đùa.
Cái này không phải là chuyện gì kỳ quái, trong thành thịnh kinh rất nhiều hoàn khố tử đệ, quan to hiển quý đều thích đi Tập Hương quán tầm hoan tác nhạc.
Nhưng để cho an toàn, Tiêu Hề Hề vẫn để Ngọc Lân Vệ chú ý một chút động tĩnh của Tập Hương quán, nếu có cơ hội, tốt nhất là có thể tiếp cận Tô đại công tử một chút, xem có thể từ trong miệng hắn moi ra chuyện liên quan tới mẫn Tiệp dư hay không.
Hôm qua Tiêu Hề Hề sở dĩ muốn đi Tập Hương quán, không chỉ là vì muốn trải nghiệm, mà còn muốn tiến vào Tập Hương quán tìm hiểu chuyện liên quan tới Tô đại công tử .
Đáng tiếc hôm qua nàng vô tình uống quá nhiều, quên mất việc do thám.
Tiêu Hề Hề cảm thấy hứng thú: “ tra được cái gì sao?”
Thượng Khuê thành thật trả lời: “Tối hôm qua ở Tập Hương quán có một cô nương bị mang đi hồng quốc công phủ, vị kia tiến vào hồng quốc công phủ , cho đến sáng sớm hôm nay nàng mới rời khỏi."
Tiêu Hề Hề không hiểu: “cái này có vấn đề gì sao?”
Tuy chiêu kỹ tới cửa nghe có chút bất nhã, nhưng loại chuyện này ở thế gia quý tộc rất phổ biến, thực sự không có gì kỳ quái.
Thượng Khuê trầm giọng nói.
“Vấn đề chính là cô nương kia trở lại Tập Hương quán không lâu sau liền chết.
Nghe nói là bởi vì không cẩn thận ngã bể đầu chết, thi thể vội vàng được đưa ra khỏi thành, ném tới bãi tha ma.
Mạt tướng dẫn người lặng lẽ đi theo bọn họ, sau khi bọn người kia đi, mạt tướng liền dẫn người đào thi thể nàng lên.
qua kiểm tra thực hư, cô nương kia đích thật là bị đập bể đầu.
Nhưng trên gáy có vết nhéo, tóc cũng rối bời.
Hiển nhiên là bị người nắm chặt phần gáy cùng tóc, hung hăng đụng vào mặt tường hoặc mặt đất mà chết.”
Đây là một vụ giết người, không phải là một tai nạn.
Theo lý thuyết một kỹ nữ chết, cho dù thật sự kỳ quặc, Ngọc Lân Vệ cũng sẽ không quá để ý.
Nhưng nàng trước khi chết đã đi vào hồng quốc công phủ.
Chuyện này liên quan đến hồng quốc công, vậy thì không đơn giản.
Hồng quốc công là đệ đệ ruột của Thái hoàng thái hậu, hoàng đế thấy hắn cũng phải gọi một tiếng cữu mỗ gia, thân phận tôn quý, nhất định phải cẩn thận đối đãi.
Tiêu Hề Hề trầm ngâm chốc lát: “ngươi chia ra mấy người đi theo dõi hồng quốc công phủ, xem trong phủ bọn hắn gần đây có gì khác thường không, Tập Hương quán bên kia tiếp tục cử người theo dõi. Về phần cô nương kia, trước khi đưa đi nghĩa trang, tìm họa sư vẽ lại bộ dáng của nàng, lại nghĩ biện pháp tìm hiểu lai lịch thân phận của nàng một chút.”
“Vâng.”
Thượng Khuê lĩnh mệnh rời khỏi.
Bờ sông gió lớn, Tiêu Hề Hề cũng không có ở lâu, rất nhanh liền trở về.
Nàng tìm được Lạc Thanh Hàn đang loay hoay chơi cờ.
“Có một chuyện nói cho người nghe.”
Lạc Thanh Hàn cũng không ngẩng đầu lên nói: “bồi ta đánh ván cờ.”
Tiêu Hề Hề đành phải ngồi xuống đối diện hắn.
Nàng liếc nhìn bàn cờ, tùy ý đặt xuống một quân cờ, trong miệng nói.
“Vừa rồi Thượng Khuê tới tìm ta.”