Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 831: Ta Muốn Làm Cha!


Hôm nay, Anh Vương Phi sáng sớm đã vào cung, Lạc Dạ Thần ở nhà một mình buồn chán nên cũng ra ngoài.

Đầu tiên Hắn đi tuần phòng nha môn dạo một vòng, tiếp đó lại hẹn mấy cẩu bằng hữu đi đánh ngựa cầu.

Một đám người chơi đến vui vẻ, đảo mắt liền tới buổi trưa.

Lạc Dạ Thần biết Bộ Sênh Yên giữa trưa se ở lại trong cung dùng bữa, mình trở về vương phủ cũng chỉ có một mình lẻ loi ăn cơm, rất không có ý nghĩa, thế là hắn đem cây cơ quăng vào trong tay tùy tùng, hướng các bằng hữu vung tay lên.

“Đi, bản vương hôm nay làm chủ, mời các ngươi đi Lưu Quang Các ăn cơm, muốn ăn cái gì tùy tiện gọi!”

Các bằng hữu tự nhiên là rất cao hứng, nhao nhao tán dương Anh Vương đại khí!

Một đám người vô cùng náo nhiệt mà đi Lưu Quang Các.

Lạc Dạ Thần vừa mới ngồi xuống, ngồi còn chưa ấm ghế, liền thấy chưởng quỹ Lưu Quang Các vội vã chạy vào.

Chưởng quỹ quỳ gối bên cạnh Lạc Dạ Thần, thấp giọng nói.

“Vương gia, Vương phi trở về phủ, bảo Người lập tức trở về, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với Người."

Chưởng quỹ mặc dù đã hạ thấp giọng nhưng vẫn bị hai người đứng gần đây nghe thấy.

Bọn hắn cố ý la ó Lạc Dạ Thần.

“Anh Vương mới đi ra ngoài bao lâu, Anh Vương Phi liền vội vã gọi người trở về rồi, đây là không yên lòng sao?!”

Những người khác cũng ồn ào lên theo.

“Vương gia Người muôn ngàn lần không thể trọng sắc khinh bạn, Người không thể bởi vì Vương phi một câu nói, liền đem chúng ta, những người ngươi này đều ném đi nha!”

“Đúng thế! Hôm nay, thế nhưng là vương gia hẹn chúng ta đi ra ngoài, chúng ta đều tới đây rồi, nếu như lúc này đột nhiên rời đi, chúng ta làm sao bây giờ?"

“Ta mặc kệ, hôm nay bất kể là chuyện quan trọng như thế nào, Người đều phải ăn xong bữa cơm này mới được đi!"

Nếu đổi thành lúc trước, Lạc Dạ Thần vì giữ thể diện, nhất định sẽ ở lại.

Nhưng ở chung hai năm qua, Lạc Dạ Thần biết Vương phi nhà mình tính tình như thế nào, nếu không phải thật sự có việc gấp, nàng sẽ không cố ý cho người chạy đến nơi này gọi hắn trở về.

Bất kể ở nhà như thế nào, khi ra ngoài, nàng luôn nể mặt Hắn, từ trước tới giờ chưa bao giờ làm khó Hắn trước mặt ngươi bè.

Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn trở về đột ngột như thế này.

Lạc Dạ Thần không nhìn đám bằng hữu gây rối, trực tiếp đứng lên.

“Trong nhà xảy ra chút chuyện, bản vương muốn trở về trước, các ngươi từ từ uống, tất cả phí tổn toàn bộ ghi sổ cho bản vương, về sau rảnh chúng ta hẹn lại.”

Nói xong hắn liền bước ra ngoài cũng không ngoảnh lại.

Chưởng quỹ thấy thế, lập tức khuôn mặt trở nên tươi cười, nhiệt tình chào hỏi mời khách uống trà, đồng thời bắt đầu giới thiệu Lưu Quang Các gần đây lên những món ăn mới?

Đám người nhìn thấy Anh Vương nói đi là đi, một chút chần chờ cũng không có, trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái.



Anh Vương đã thực sự thay đổi rồi!

Hắn không còn là hoàng tử ăn chơi lêu lổng như lúc trước chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân mà không quan tâm đến thế giới.

Bây giờ trong lòng hắn, Anh Vương Phi xếp số một, những người khác đều phải lùi ra sau.

Lạc Dạ Thần lúc đi ngồi xe ngựa ra cửa, nhưng bây giờ hắn thấy xe ngựa tốc độ quá chậm, liền để người dắt tới một con ngựa tốt.

Hắn trực tiếp cưỡi ngựa trở về.

Lưu Quang Các cách Anh Vương Phủ khá gần, chẳng mấy chốc đã đến Vương phủ.

Tung người xuống ngựa.

Hắn tiện tay đem dây cương ném cho người gác cổng đang chạy ra nghênh tiếp, trong miệng hỏi.

“Vương phi ở đâu?”

Người gác cổng vội nói: “Vương phi đang ở hậu viện, nói là nếu nhìn thấy Người trở lại, bảo Người trực tiếp đi hậu viện tìm nàng.”

Lạc Dạ Thần đi hai bước lại dừng lại, sau đó nhìn về phía người gác cổng, thấp giọng hỏi.

“thời điểm Vương phi trở về sắc mặt như thế nào?”

Người gác cửa này phòng đầu óc đặc biệt thông minh, rất biết xem sắc mặt người, hắn nghe lời này một cái liền hiểu ý của vương gia, vội vàng hạ giọng nói.

“Vương gia yên tâm, thời điểm Vương phi trở về sắc mặt rất tốt, tâm tình cũng không tệ.”

Lạc Dạ Thần yên lòng, xem ra chuyện Vương phi muốn nói không phải là chuyện xấu.

Hắn tiện tay ném cho người gác cổng một thỏi bạc.

“Thưởng cho ngươi."

Người gác cổng hai tay tiếp lấy bạc, vui mừng khôn xiết.

“Đa tạ vương gia ban thưởng!”

Lạc Dạ Thần tiến vào hậu viện, tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy Bộ Sênh Yên trên tầng hai của thưởng tâm các.

Bộ Sênh Yên đang tựa vào cửa sổ lầu hai, nhìn xuống rừng đào bên ngoài.

Lúc này đang là mùa xuân, hoa đào nở rộ, phóng tầm mắt ra xa đều là hoa đào trắng hồng.

Gió thổi qua, những cánh hoa đào bay phấp phới, giống như một cơn mưa cánh hoa, cho người có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Ngày bình thường Bộ Sênh Yên đều rất cảnh giác, hơi có chút động tĩnh nàng liền sẽ lập tức tỉnh lại, nhưng hôm nay nàng hoàn toàn không chú ý đến tiếng bước chân phía sau mình, một mực nhìn rừng đào bên ngoài xuất thần.

Cho đến khi giọng nói của Lạc Dạ Thần vang lên từ phía sau.



“Đang nhìn cái gì vậy? Thấy mất hồn như thế?”

Bộ Sênh Yên bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Nàng lập tức sau đó, nhìn về phía Lạc Dạ Thần, chẳng biết xuất hiện ở nơi này từ lúc nào.

Ngắn ngủi kinh ngạc đi qua, nàng cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.

"Sáng nay ta tiến cung."

Lạc Dạ Thần: “Ta biết, Quý phi mời ngươi vào cung thưởng hoa, ngươi lúc ra cửa còn nói với ta , hôm nay sẽ ở lại trong cung dùng cơm trưa, cho nên ta mới cùng bằng hữu ra ngoài ăn cơm. "

Hắn nói đến đây dừng một chút, trong lòng cuối cùng hậu tri hậu giác mà phát giác không thích hợp.

“Không đúng, ngươi chẳng phải muốn ở lại trong cung dùng cơm trưa sao, tại sao lúc này lại trở về vương phủ rồi? Chẳng lẽ là trong cung có người khi dễ ngươi? Là Quý phi sao? Ta đã nói Quý phi không phải là một người tốt mà, ngươi không nên tiến cung đi gặp nàng......”

Bộ Sênh Yên ngắt lời hắn: “không phải như thế, ta vốn dự định ở trong cung bồi Quý phi cùng nhau dùng cơm trưa, nhưng nửa đường xảy ra chút chuyện, cho nên trở về sớm.”

Lạc Dạ Thần khẩn trương hỏi: “xảy ra chuyện gì? Ngươi thực sự thăm dò ra Quý phi chính là tiêu trắc phi sao?”

Bộ Sênh Yên: “cùng Quý phi không quan hệ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ, chính là...... Chính là......”

Nàng nói đến đây, khuôn mặt nhịn không được có chút nóng lên, âm thanh cũng không tự chủ nhỏ xuống.

“Chính là ta gần đây hay mệt mỏi, ta tưởng rằng mùa xuân đến rồi, do thời tiết ấm lên. Cho tới hôm nay ta ở trong cung, Quý phi để thái y xem cho ta, ta mới biết được, mình sở dĩ mệt mỏi như vậy, là bởi vì, ta mang thai.”

Lạc Dạ Thần nguyên bản còn tưởng rằng nàng bị bệnh, nhịn không được mà khẩn trương.

Sau khi nghe được nàng không bị bệnh, Hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi không có sinh bệnh liền tốt, không phải chỉ là mang thai thôi sao, ngươi......”

Hắn dừng lại, tiếp đó bỗng nhiên tỉnh táo lại, con mắt chậm rãi trợn to.

Bởi vì quá mức chấn kinh, thanh âm của hắn đều có chút căng lên.

“Ngươi, ngươi mang thai?”

Bộ Sênh Yên đỏ mặt dùng sức gật đầu: “ân, Phương thái y xem cho ta có hỉ mạch, sau khi ta trở về lại để cho phủ y xem lại cho mình, phủ y cũng nói là hỉ mạch, đã hơn một tháng.”

Lạc Dạ Thần không tự chủ được cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm cái bụng phẳng lì của nàng.

Hắn như thế nào đều không nghĩ đến, chính mình sắp được làm cha!

Hắn nghĩ muốn đưa tay kiểm tra bụng của nàng, nhưng lại sợ tay mình dùng lực quá lớn, sờ hài tử cho không còn.

Hắn lại muốn ôm Vương phi nhà mình một cái , nhưng lại sợ hài tử trong bụng Vương phi bị đau.

Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể đi vòng quanh Vương phi nhà mình quay tròn, vừa đi vừa huyên thuyên.

"Ta sắp làm cha, ta sắp làm cha, ta sắp làm cha!"