Sau khi cày đất và dệt vải xong, là khâu tế tổ.
Hoàng đế dẫn đầu tiến vào thái miếu.
Thái Hoàng Thái Hậu sớm đã chờ ở đây, lúc bà nhìn thấy hoàng đế , trên mặt một chút cũng không có tức giận, vẫn như cũ là bộ dáng hiền lành hòa ái như thường.
đầu tiên bà ân cần hỏi han hoàng đế một hồi, tiếp đó lại đón nhận một đám phi tần hành lễ.
ánh mắt của Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại trên người Quý phi rất lâu.
Tiêu Hề Hề dường như không biết điều này, sau khi hành lễ xong liền thông minh mà thối lui đến một bên, không nói lời nào.
Lao phi vẫn âm thầm tìm cơ hội nói chuyện riêng với Thái Hoàng Thái Hậu.
Bất đắc dĩ chung quanh tất cả đều là người, nàng căn bản tìm không thấy cơ hội.
Đúng vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng cảm thấy Thái Hoàng Thái Hậu là đối tượng hợp tác thích hợp nhất.
Thái Hoàng Thái Hậu thân phận tôn quý, lại cùng Quý phi có thù, chỉ cần bà ấy xuất mã, nhất định có thể làm nên chuyện, đến lúc đó, Quý phi không chết cũng không được!
Rất nhanh đến Khâm Thiên Giám chọn giờ lành.
Đám người tìm được vị trí của mình đứng vững, bắt đầu tuân theo quá trình tiến hành nghi lễ tế trời.
Toàn bộ nghi thức dài dòng và buồn tẻ.
Nương theo quan Bộ Lễ cố ý kéo dài điệu từ, giống như là thôi miên.
Tiêu Hề Hề thiếu chút nữa thì ngủ mất.
Nàng cắn răng chống đỡ, lên dây cót tinh thần, đi theo mọi người hoàn thành nghi thức.
Đợi đến khi nghi thức kết thúc, không chỉ Tiêu Hề Hề, những người khác cũng đều lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Tất cả quá trình đã được hoàn thành, kế tiếp có thể trở về.
Lao phi lại không muốn đi, nàng còn chưa có cùng Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện đâu!
Mắt thấy tất cả mọi người bắt đầu đi ra ngoài thái miếu, Lao phi trong lòng nóng nảy.
Bỏ lỡ cơ hội này, nàng khó có thể gặp lại Thái Hoàng Thái Hậu!
Lao phi quyết tâm liều mạng, cắn răng tiến lên quỳ rạp xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, cầu khẩn nói.
“Thái Hoàng Thái Hậu, thϊếp thân không yên lòng để một mình Người ở đây dưỡng bệnh, thϊếp thân muốn lưu lại chiếu cố Người, cầu Người thành toàn.”
Lời này vừa nói ra, mọi người tại đây đều nhìn về phía Lao phi.
ánh mắt Lạc Thanh Hàn đặc biệt thâm trầm.
Tiêu Hề Hề giống như là nghĩ tới điều gì, lông mày hơi hơi nhíu lên.
Lao phi mặc kệ người khác nhìn nàng, nàng không nháy mắt nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, trong mắt là tràn đầy khẩn cầu.
Thái Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc.
Bà ngày bình thường rất ít lui tới cùng hậu cung tần phi, cùng Lao phi cơ bản không có giao thiệp gì, Lao phi hôm nay làm sao lại lại nói như vậy? chuyện này thật kỳ quái.
tâm tư Thái Hoàng Thái Hậu hơi động, chẳng lẽ là trong cung đã xảy ra chuyện gì, Lao phi không chỗ nào cầu viện, chỉ có thể đi cầu bà hỗ trợ?
Kể từ khi rời khỏi hoàng cung, Thái Hoàng Thái Hậu giống như là bị nhốt ở trong thái miếu, hầu như không thể hỏi thăm bất kỳ tin tức gì từ bên ngoài, thậm chí động tĩnh mới nhất trong cung cũng không biết.
Nói thật, tư vị này thật không thoải mái.
Thái Hoàng Thái Hậu rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Mặc kệ Lao phi sở cầu chuyện gì, hiện tại cũng là cơ hội tốt để lôi kéo nàng ấy.
Có con cờ Lao phi này, về sau trong cung xảy ra chuyện gì, Thái Hoàng Thái Hậu cũng có thể kịp thời biết được, miễn cho luống cuống giống như như bây giờ vậy.
Thái Hoàng Thái Hậu ôn thanh nói: “ngươi có phần hiếu tâm này, ai gia rất xúc động, nhưng ngươi tuổi quá trẻ, nên trong cung hầu hạ hoàng thượng mới đúng.”
Lao phi vội nói: “hoàng thượng đối với Người một mảnh hiếu tâm, chắc chắn cũng sẽ đồng ý cho thϊếp thân lưu lại chiếu cố Người.”
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn về phía hoàng đế, mỉm cười hỏi.
“Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”
Lạc Thanh Hàn từ tốn nói: “Lao phi nguyện ý lưu lại phụng dưỡng Hoàng Tổ Mẫu, đích thật là hiếu tâm đáng khen, nhưng mà Lao phi thân thể không tốt, thường xuyên sinh bệnh, cần thỉnh thái y nhìn chẩn, thuốc bổ càng không thể ngừng, để cho nàng lưu lại phụng dưỡng Hoàng Tổ Mẫu thực sự không thích hợp.”
Lý Phi Đứng ở bên cạnh xem trò vui, nghe đến lời này, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Lao phi có tiếng là yếu đuối, trước đó thường xuyên dùng một chiêu sinh bệnh này câu dẫn hoàng đế đi xem nàng.
Không nghĩ tới hôm nay hoàng đế lại dùng một chiêu này cự tuyệt thỉnh cầu của Lao phi.
Đổi thành nàng là Lao phi, nàng đoán chừng sẽ nôn chết.
Lao phi chính xác sắp bị ọe chết.
Nhưng trên mặt nàng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Nàng vội vàng nói: “qua khoảng thời gian điều dưỡng, cơ thể thϊếp đã tốt hơn rất nhiều, không cần lại xem bệnh uống thuốc, thϊếp thân nhất định có thể phụng dưỡng Thái Hoàng Thái Hậu thật tốt mà.”
Lạc Thanh Hàn: “phải không? Trẫm bây giờ liền để thái y xem cho ngươi một chút, nếu thái y nói ngươi thân thể khỏe mạnh , vậy thì cho phép ngươi lưu lại phụng dưỡng Hoàng Tổ Mẫu.”
Hắn nói đến đây lại nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu hỏi.
“Hoàng Tổ Mẫu cảm thấy thế nào?”
Thái Hoàng Thái Hậu tìm không được lý do cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu: “hoàng thượng suy tính rất chu đáo, cứ làm như vậy đi.”
Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, lần này hoàng đế xuất hành mang theo hai thái y, trong đó một thái y vừa vặn chính là Phương Vô Tửu.
Lạc Thanh Hàn cho người kêu Phương Vô Tửu đến nhìn chẩn cho Lao phi.
Trước mắt bao người, Lạc Thanh Hàn không thể nói cái gì, chỉ là tùy ý liếc Phương Vô Tửu một cái.
Phương Vô Tửu đi đến bên cạnh Lao phi, cung kính nói.
“Thỉnh nương nương đưa tay phải ra.”
Lao phi đưa tay phải ra, đôi mắt theo dõi hắn, thấp giọng nói: “thái y phải nhìn kỹ, tuyệt đối không nên nói lung tung.”
Trong lời nói bao hàm ý nghĩa cảnh báo rất mãnh liệt.
Phương Vô Tửu nhếch miệng mỉm cười, ngữ khí ôn hòa.
“Nương nương yên tâm, vi thần nhất định hảo hảo mà nhìn chẩn cho Người.”
Hắn lấy ra một chiếc khăn lụa, đắp lên trên cổ tay Lao phi , ngón tay đặt ở trên đó.
Chốc lát sau, Phương Vô Tửu thu tay lại, nghiêm túc nói.
“Lao phi Nương Nương khí huyết hao tổn, nguyên khí trong cơ thể suy yếu, nhất định phải hảo hảo mà điều dưỡng, bằng không rất dễ dàng phát bệnh nghiêm trọng hơn, tỉ như nói choáng đầu người yếu, giấc ngủ kém, dễ dàng sinh bệnh các loại.”
Lao phi mở to hai mắt, không thể tin được nhìn hắn: “làm sao có thể? Rõ ràng trước đó không lâu thời điểm Lưu thái y thỉnh bình mạch cho bản cung , còn nói bản cung cơ thể đã gần như khỏi hẳn .”
Phương Vô Tửu trấn định đáp lại: “thân thể của Người chính xác không có gì đáng ngại, nhưng lại không thể quá mức vất vả, cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi thật tốt."
Lao phi còn muốn nói tiếp, lại bị Lạc Thanh Hàn cắt ngang.
“Được rồi, nếu thái y đã nói như vậy, Lao phi ngươi liền an phận ở trong cung điều dưỡng thân thể đi, chớ có lưu ở nơi này gây phiền toái cho Hoàng tổ mẫu."
Thái Hoàng Thái Hậu hợp thời mở miệng: “kỳ thực ai gia ở đây cũng rất buồn chán , nếu là Lao phi có thể lưu lại bồi ai gia trò chuyện cũng rất tốt.”
mắt Lao phi lập tức liền phát sáng.
Lạc Thanh Hàn: “Nếu như Hoàng Tổ Mẫu nếu muốn cho người bồi Người nói chuyện, có thể để Lý Phi lưu lại.”
Lý phi không hiểu sao đang nằm cũng trúng đạn lập tức mở to hai mắt nhìn.
Nàng toàn thân trên dưới đều viết đầy chữ cự tuyệt!
Nàng vốn còn chưa có viết xong đâu! Nàng còn muốn cùng diêu Tiệp dư cùng nhau trò chuyện bát quái nữa! Nàng còn muốn cùng Quý phi đánh bài, thắng được tinh vân sa từ Quý phi!
Nàng mới không cần lưu tại nơi này bồi Thái Hoàng Thái Hậu!
Thái Hoàng Thái Hậu hiển nhiên cũng không có hứng thú với Lý Phi.
Bà lại nói vài câu, từ đầu đến cuối không cách nào thuyết phục hoàng đế thay đổi chủ ý, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ coi như không có gì.
ánh sáng trong mắt Lao phi nhanh chóng mờ đi.
Lạc Thanh Hàn mang theo đám người rời khỏi thái miếu, ngồi xe ngựa hồi cung.