Sau khi mọi người rời đi, thái miếu trở lại yên tĩnh.
Khổng Nữ Sử dâng lên trà nóng cho Thái Hoàng Thái Hậu, nghe tiếng hỏi.
“Người bận rộn nửa ngày, muốn ngủ một lát hay không?”
Thái Hoàng Thái Hậu cởi xuống chuỗi hạt châu trên cổ tay, một bên điều khiển phật châu, một bên như có điều suy nghĩ nói.
“Ai gia đang suy nghĩ một chuyện.”
Khổng Nữ Sử thuận thế nói: “Người nếu không chê nô tỳ ngu dốt, có thể cùng nô tỳ nói một chút, nô tỳ có thể giúp Người đưa ra ý kiến.”
Thái Hoàng Thái Hậu đối với nàng vẫn rất tín nhiệm, không chút do dự nói .
“Vừa rồi Lao phi thoạt nhìn như là có lời muốn nói cùng ai gia , nhưng bị hoàng đế cản lại, ngươi cảm thấy Lao phi muốn nói cái gì?"
Khổng Nữ Sử nghiêm túc suy nghĩ một chút: “hẳn là chuyện tương đối quan trọng, bằng không hoàng đế sẽ không ở ngay trước mặt Người ngăn cản Lao phi .”
Mặc dù đã sớm quen thuộc, nhưng mỗi lần nói đến hai chữ Lao phi, cảm giác của nàng đều rất vi diệu, muốn cười lại không thể cười.
Thái Hoàng Thái Hậu kỳ thực cũng tương tự.
Các nàng ở tại hậu cung sinh sống mấy chục năm, còn chưa từng thấy phong hào buồn cười như vậy.
Nếu đổi thành là một phi tần da mặt mỏng khác, đoán chừng đều sẽ không có mặt mũi gặp người, Lao phi bây giờ còn dám đi ra gặp người, đủ để chứng minh tâm trí của nàng kiên định cỡ nào.
Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi nói: “ai gia cũng cảm thấy là chuyện rất quan trọng.”
nếu bà không biết cũng không sao, nhưng nếu đã biết , dù sao cũng phải biết rõ mới tốt.
Kinh nghiệm sống mấy chục năm trong hậu cung nói cho bà biết, có rất nhiều chuyện hoặc là không biết chút nào, hoặc là phải biết rõ ràng, sợ nhất chính là kiến thức nửa vời.
Thái Hoàng Thái Hậu suy nghĩ phút chốc, lúc này viết xuống một phong thư, niêm phong cẩn thận, giao cho Cam Phúc.
“Ngươi thay ai gia đi một chuyến, đem phong thư này giao cho trưởng công chúa hoa an, cố gắng đừng để cho bất luận kẻ nào biết.”
Cam Phúc hai tay tiếp nhận thư tín, cung kính đáp ứng: “Vâng.”
Hắn cất thư tín rời khỏi thái miếu.
Để không thu hút sự chú ý của người khác, Cam Phúc cố ý đổi lại trang phục bình dân, không mang theo tùy tùng, một thân một mình hành động.
Chờ Cam Phúc tới chỗ trưởng công chúa hoa an, vừa vặn bên trong phủ công chúa xảy ra chút chuyện.
quản gia Phủ công chúa thỉnh Cam Phúc ở phòng khách chờ một chút.
“Công chúa điện hạ đang xử lý một chút việc nhà, rất nhanh liền tới, mời Người uống trà.”
Cam Phúc nhấp một ngụm trà, tùy ý nói chuyện phiếm: “nghe nói Hạ cô nương sắp cùng tĩnh huyện vương thành thân?”
Quản gia cười đáp: “đúng vậy, thời gian đã định vào tháng sau, đến lúc đó Cam công công cũng phải tới uống chén rượu mừng nha.”
Cam Phúc: “đó là đương nhiên, đại hỉ sự như vậy ta chắc chắn phải tới lây chút hỉ khí.”
Lúc này ở hậu viện trong sương phòng, không khí ngột ngạt nặng nề.
trưởng công chúa hoa an đang vì chuyện cửa lục Tâm Dao cùng hạ Dịch Phi mà nhức đầu.
Hạ Dịch Phi là nhi tử của nàng, năm nay mười chín, mi thanh mục tú.
Hắn cùng muội muội hạ ngữ nhiên tính cách hoàn toàn tương phản.
Hạ ngữ nhiên chỉ cầu chính mình cao hứng, từ trước tới giờ không quản người khác nghĩ như thế nào, làm theo ý mình tùy hứng làm bậy.
Hạ Dịch Phi lại trầm mặc hướng nội, không thích nói chuyện, không hiểu nhân tình thế sự, cả ngày chỉ biết cắm đầu đọc sách, hoàn toàn là một tên mọt sách.
Trước đó trưởng công chúa hoa an không cảm thấy tính cách giống như hắn không tốt, dù sao cũng cảm thấy hắn như vậy rất ngoan.
Nhưng mà nàng vạn vạn không nghĩ tới, chính là một nhi tử nhu thuận nghe lời như vậy , thế mà lại dây dưa với Lục Tâm Dao!
Lúc trước trưởng công chúa hoa an được Thái Hoàng Thái Hậu sở thác, muốn tìm cho lục Tâm Dao một mối hôn nhân thích hợp , nàng thông cảm cho cảnh ngộ của lục Tâm Dao hôm nay, liền đem lục Tâm Dao lưu tại phủ công chúa.
Trong khoảng thời gian gần đây trưởng công chúa hoa an quá bận rộn, không chỉ phải sắp xếp của hồi môn cho nữ nhi hạ ngữ nhiên, lại phải tìm cho lục Tâm Dao đối tượng, vội vàng chân không chạm đất, không rảnh bận tâm lục Tâm Dao.
Thẳng đến sáng nay, hạ Dịch Phi bỗng nhiên đến tìm trưởng công chúa hoa an, quỳ gối trước mặt của nàng, nói mình muốn cưới lục Tâm Dao, cầu mẫu thân thành toàn.
trưởng công chúa hoa an tại chỗ liền bị tức giận đến suýt chút nữa ngất đi.
Nàng là muốn tìm nhà chồng cho lục Tâm Dao, nhưng không nghĩ muốn đem lục Tâm Dao cưới vào trong nhà mình nha!
Sau đó trưởng công chúa hoa an liền cho người kêu lục Tâm Dao tới, hỏi nàng đây là có chuyện gì?
trưởng công chúa hoa an biết con trai của mình, tính cách hắn hướng nội, rất ít chủ động cùng người lui tới, đừng nói là cùng nữ tử bên ngoài, cho dù là cùng thân muội muội đều sẽ bảo trì một khoảng cách, miễn cho vượt qua quy củ.
Hắn lại đột nhiên muốn cưới lục Tâm Dao, nhất định là lục Tâm Dao chủ động câu dẫn hắn.
Đối mặt với trưởng công chúa hoa an chất vấn, lục Tâm Dao đầu tiên là kinh ngạc, lập tức liền hoảng hồn.
Nàng là thật không biết hạ Dịch Phi muốn cưới mình.
Từ khi chuyển đến phủ công chúa, điều kiện sống của nàng tốt hơn rất nhiều so với khi còn ở Lục gia, nhưng ăn nhờ ở đậu cũng khó tránh khỏi có chút phiền muộn.
trưởng công chúa hoa an rất bận rộn, không đếm xỉa tới nàng, nàng cũng không tiện bởi vì... chút ít chuyện này liền đi quấy rầy trưởng công chúa hoa an.
Nội tâm buồn khổ không biết tìm đâu để giãi bày, chỉ biết trò chuyện với đàn cá chép trong ao.
Nàng lúc đó cho là chung quanh không có người, liền đem những lời trong lòng kia tất cả đều nói hết ra, lại không nghĩ rằng, những lời này tất cả đều bị hạ Dịch Phi trùng hợp đi qua nghe được.
Từ đó về sau, lục Tâm Dao liền thỉnh thoảng sẽ gặp phải hạ Dịch Phi.
Hai người đều không phải là người thích nói chuyện, gặp mặt cũng chỉ là lễ phép chào hỏi lịch sự, rồi lướt qua nhau.
Bọn họ gặp nhau cũng chỉ thế thôi.
Lục Tâm Dao vạn vạn không nghĩ tới hạ Dịch Phi vậy mà lại chạy tới tìm trưởng công chúa hoa an, nói hắn muốn cưới nàng.
Chuyện này tới quá đột ngột!
Lục Tâm Dao đã phải cố gắng rất nhiều mới miễn cưỡng để cho mình tỉnh táo lại.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng biết mình không thể giống như trước kia, gặp phải chuyện cũng chỉ biết khóc.
Nước mắt không giải quyết được vấn đề gì.
Lục Tâm Dao quỳ xuống, gằn từng chữ nói.
“Ta đối với Hạ công tử chỉ có tình nghĩa biểu huynh muội, giữa chúng ta cũng chỉ nói chuyện vài lần, chưa bao giờ có hành vi vượt khuôn khổ, chúng ta là trong sạch, khẩn cầu công chúa điện hạ minh giám!”
trưởng công chúa hoa an không tin: “Nếu các ngươi chỉ nói mấy câu, hắn như thế nào lại đột nhiên nói muốn cưới ngươi?”
Lục Tâm Dao kéo chặt gấu váy, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Nàng run giọng nói: “ta nói cũng là lời nói thật, ta có thể thề, nếu ta nói dối, ta sẽ bị sét đánh chết không yên lành.”
trưởng công chúa hoa an Thấy nàng thề độc mắt cũng không chớp, trong lòng lửa giận thoáng lắng xuống chút.
Nhìn dáng vẻ của Lục Tâm Dao, thực sự không giống như nàng đang nói dối.
Nếu nàng đang diễn trò, vậy kỹ năng diễn xuất này cũng quá tốt.
Nếu nàng có kỹ năng diễn xuất như vậy, thì trước đây đã có thể được giữ lại trong cung, cần gì phải rơi vào tình trạng này?
Hoài nghi trong lòng trưởng công chúa hoa an bắt đầu dao động.
Lúc này hạ Dịch Phi mở miệng.
“Ta và Lục cô nương chính xác chỉ nói qua mấy câu nói mà thôi, trừ cái đó ra cái gì cũng không có.”
trưởng công chúa hoa an vừa nhìn thấy nhi tử, cơn tức giận vừa đè xuống vừa rồi lập tức bùng phát.
Nàng trầm giọng chất vấn: “nếu không có giao tình, ngươi vì sao muốn cưới nàng? Ngươi dù sao cũng phải có một lý do chứ?”
Hạ Dịch Phi do dự một chút mới thấp giọng nói.
“Hôm qua, ta bị bằng hữu kéo ra ngoài uống trà, trùng hợp nghe được có người đang nghị luận chuyện Lục gia, còn tiện thể nhắc tới Lục cô nương, lời nói rất khó nghe.”